Loading

Friends

Bão sắp về rồi!


Còn vài tiếng nữa là cơn bão sẽ đổ bộ vào Hải Phòng, mình đã cảm nhận thấy sự se lạnh, đâu đó mùi của gió biển, không khí thật tuyệt. Thay vì lo lắng vì bão, sao ta không hưởng thụ cái tiết trời mát mẻ trước khi nó vào nhỉ. Ôi! Cái cảm giác thật sự khoan khoái, khác hẳn với mấy ngày nóng nực trước. Bầu trời râm và thoang thoảng nhưng cơn gió, trông không có vẻ gì là sắp bão cả, nó giống như cuối thu vậy...Mùi vị của gió, rất lạ, mình không cảm nhận được nó trong mấy ngày trước, nó dường như đem lại sức sống.
Những dự tính kế hoạch dường như bỏ bê hết, chờ bão qua. Ngồi nhà, đếm ngược thời gian, chờ những cơn mưa to, nhưng cơn gió giật...thú vị thiệt. Viết vài dòng vu vơ để thấy thời gian đang trôi qua. Và mình đang chờ đợi...Có tốt không nhỉ?
Hix! Nghe thời sự thấy cơn bão này không lo ko được. Cơn bão khá mạnh có thể gây ra nhiều thiệt hại về người và của. :-s

Blog Radio 135: Lá thư trong chai

Bạn đang theo dõi Blog Radio số 135!





Đã bao gờ bạn chơi trò chơi của những lá thư trong chai? Nhắc tới lá thư trong chai bạn nghĩ tới điều gì?

Hôm nay Blog Radio mang đến bạn một câu chuyện được gửi từ một lá thư trong chai đến Blog Radio, truyện ngắn của tác giả Cá Rô, một câu chuyện mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Câu chuyện trong khung cảnh bãi biển dạt dào, trên bờ cát trắng có một chàng trai và một cô gái bước dọc theo chiều dài của biển...



Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Blog Radio - “Anh là Dương Dương, khi lá thư trong chai này mở ra anh tin rằng Hân Hân của anh đã thật sự trưởng thành. Em hãy nhìn đi, trên bầu trời đàn chim biển đang vỗ cánh bay về…”

Tôi đẩy mạnh cánh cửa sổ vương đầy bụi bặm, một chút ánh sáng của buổi chiều tàn tràn vào nhà, đâu đó phảng phất chút hương mặn mòi của biển. Ô cửa sổ giống như một khung hình sống động, có chút ấp e của nắng phía khơi xa.

Giờ là mùa thu nên biển có đôi phần vắng vẻ, thi thoảng mới bắt gặp một vài đứa trẻ con vội vã lăn chiếc phao bơi về phía bờ để trở về nhà trước khi trời tối, chỉ mình tôi vẫn lặng lẽ in những dấu chân mình trên cát. Thuỷ triều lên, sóng lại đưa bọt trắng để xoá mờ…



Căn nhà của dì Mai nằm khuất sau rặng phi lao chằng chịt dây muống biển bò trên cát, có một con đường nhỏ lát gạch dẫn ra bờ biển, hai bên hiên treo nhiều những chậu hoa màu đỏ, bên dưới còn có một bộ bàn ghế hóng mát trông giống như những quán café trong thành phố. Dì Mai là một người phụ nữ thành đạt, chỉ có điều… dì là một goá phụ. Tôi cũng không biết chồng dì đã mất từ bao giờ chỉ biết rằng khi lớn lên, biết nhận thức về mọi điều thì dì đã là một goá phụ thành đạt. Dì có một người con trai hơn tôi 3 tuổi nhưng tôi mới chỉ gặp một lần cách đây hơn 10 năm khi theo bố vào Nam. Bố tôi và dì Mai nghe đâu là bạn thân từ hồi đại học, vì công việc của dì cũng hay phải đi lại giữa hai miền Nam Bắc nên mối thân tình giữa hai gia đình cũng đôi phần gắn bó.


Ảnh minh họa: Blog Cá Rô



Mùa chia tay, bạn bè khoác lên người chiếc áo cử nhân rạng rỡ trong ngày bế giảng. Tôi ngồi một mình trong phòng, không khóc, không nghĩ, chỉ thấy mình hình như không tồn tại. Tôi trượt một môn điều kiện trong hạng mục thi tốt nghiệp đại học, không biết trời sập thì sẽ như thế nào nhưng giây phút ấy hình như bầu trời ở rất gần, vỡ toác và ngột ngạt. Bố tôi nổi trận lôi đình:



- “Sao mày lúc nào cũng là đứa làm cho bố mẹ đau đầu thế hả?”



- “…”



- “Sao mày không được một phần của chị mày cơ chứ?”



- “…”



Tôi không nói gì lặng lẽ bỏ lên phòng, tôi muốn khóc nhưng biết rằng nước mắt sẽ không rơi.



Dì Mai đến, dì ngồi rất lâu nhưng không nói gì, người phụ nữ này có một mối quan tâm đặc biệt đến tôi, dì ấy nói rằng tôi chính là bản sao thời còn trẻ của dì, lúc đó tôi không hiểu và cũng không mấy bận tâm. Giờ thì tôi biết, hoá ra tôi mạnh mẽ, ương ngạnh giống dì. Nhưng thật trớ trêu bởi một người phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu thì đó cũng chỉ là vỏ bọc mà bản thân người ta cố tình tạo ra, còn bên trong tâm hồn họ thực chất vẫn chỉ là một hố sâu mềm yếu. Dì Mai bỗng nắm lấy tay tôi:



- “Hay là vào Nam với dì một thời gian con ạ!”



Tôi nhìn dì Mai, không gian trong phòng vẫn tĩnh lặng, ngoài ban công có chú chim sẻ cô đơn vô tình đáp xuống.



Và như thế tôi có mặt ở đây, trong ngôi nhà nhỏ lấp sau hàng cây, nhìn ra phía biển của dì Mai.



Trời tối hẳn, những con sóng bạc đầu lao về phía bờ giống như một chú thiêu thân, ở cuối chân trời chỉ còn nhìn thấy vài mảng mây màu sáng. Dì Mai vẫy tay gọi, Tôi cười với dì rồi rảo bước quay về. Dì khoác lấy tay tôi, hai dì cháu chầm chậm bước ngược trở lại con đường lát gạch để vào nhà, dì Mai bỗng siết nhẹ tay tôi nói:



- "Hân à! Con còn nhớ thằng Dương nhà dì không?”



- “Có chứ ạ! Không phải anh ấy đang học nghiên cứu sinh bên Singapore sao ạ?



- “Ừ… phải, nhưng đấy là trước kia.



- “Thế là sao ạ?” tôi ngạc nhiên.



- “Thật ra Dương nó đang ở đây… nó không khỏe, giờ nó hầu như không muốn gặp ai, không muốn ra khỏi nhà”.



Trong bóng tối, tôi thấy mắt dì Mai ươn ướt. Tôi đứng im như một kẻ ngốc, ngước mắt nhìn lên căn phòng sáng đèn trên tầng 2, bóng một chàng trai ngồi im lặng bên cửa sổ. Tôi bất giác vòng tay ôm lấy dì Mai, hai người phụ nữ cứ từng cho rằng mình mạnh mẽ bỗng chốc trở về đúng nghĩa yếu mềm.


Ảnh minh họa: Demonmiss27



Dương không muốn xuống cùng ăn cơm, dì vỗ vai tôi: “Kệ nó! Ăn đi con”. Tôi đứng trước cửa phòng anh, ngập ngừng mãi rồi vẫn quyết định gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời.



- "Em vào được không?”



- “…”



- “ Em là Hân Hân, anh còn nhớ không?



- “…Em… vào đi”



Tôi nắm lấy tay vịn cửa và bước vào, Dương vẫn ngồi bên cửa sổ, đôi mắt anh thoảng chút u buồn. Trông anh khác nhiều so với lần đầu tiên tôi gặp anh bởi khi đó chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ con vô tư lự, ấn tượng duy nhất mà tôi còn nhớ về anh là hình ảnh về một mùa hè toàn nắng, anh chạy dọc trên bờ cát vẫy tôi.



- "Hân Hân, nhanh lên, xem này!



- Hân Hân! Chạy nhanh lên không nó bơi mất bây giờ.



Tôi lẳng lặng bước đến bên cửa sổ, không biết phải bắt đầu từ đâu chỉ nhìn anh khẽ mỉm cười.



- “Em không thay đổi nhiều lắm!” - Dương bỗng mở lời.



- “Anh bảo gì cơ?”



- “Lúc chiều anh thấy em chơi ngoài biển, em vẫn thế, thích chơi trò in dấu chân lên cát rồi đứng chờ sóng tràn lên”.



- “ A ha… anh vẫn còn nhớ à? Lâu lắm rồi mà?



- “ Anh nhớ! Anh còn nhớ chính vì nó mà anh gọi em là Hân Hân, tức là Hâm Hâm ý”.



- “Anh…”



- “Được rồi ! Anh chỉ trêu thôi mà”.



Anh cười, giây phút đó tôi bỗng thấy mình vui là lạ, phải chăng vì cuộc hội ngộ bất ngờ sau nhiều năm, phải chăng vì tôi thấy chàng trai u buồn bên cửa sổ tối nay nở nụ cười. Tôi không rõ đó là cảm giác gì nhưng rõ ràng có một niềm vui nho nhỏ ở đâu đó đã tràn về qua đây.



- “Sáng mai, anh đưa em ra bãi đá nhé!”



Anh không nói gì, đôi mắt lại nhìn ra xa, nụ cười mong manh thoáng qua hình như vừa dần tan theo cơn gió biển nồng nồng mới thổi qua.




Ảnh minh họa: kumiwi



Buổi sáng, trời trong xanh, tôi dậy sớm vì muốn ra bãi đá chơi trước khi nắng lên, có lẽ Dương không muốn đi cùng hoặc là không khỏe nên tôi cũng không đánh thức anh dậy. Bãi đá nằm ở cuối con đường chính chạy dọc bờ biển, buổi sáng thường có vài người phụ nữ đầu đội nón tay xách theo một cái xô đi nhặt những con hào bám ở đá. Tôi hào hứng nhặt mấy viên đá cuội xếp chồng lên nhau, hồi bé khi theo Dương ra đây chơi, bọn trẻ con ở nơi này nói với tôi rằng bãi đá này rất thiêng, nếu muốn cầu mong điều gì chỉ cần xếp những viên đá chồng lên nhau, chờ khi thủy triều lên sóng sẽ mang lời nguyện cầu đó đi và nó sẽ trở thành sự thật.



- "Này! Bỏ bom người khác thì lời nguyện cầu không thành sự thật được đâu”.



Tôi giật mình đánh rơi viên đá định đặt lên chóp xuống nước.



- “Sao anh lại ra đây?”



- “Hôm qua em bảo anh đưa em ra bãi đá còn gì?”



- “À…vì em không thấy anh nói gì…”



- “Thôi bỏ đi, vẫn nhớ được đường ra đây là tốt rồi”.



- “Anh có tin vào lời nguyện cầu ở bãi đá không?



- “Anh không biết! Vì anh không biết trên đời này có thật sự tồn tại điều kỳ diệu không?”



- “… ”



- "Còn em? Em tin chứ?



- “Em cũng không biết, nhưng em vẫn mong”.



- “Em vừa cầu cái gì vậy?” - Anh chỉ tay vào đống đá dưới chân tôi.



- "À …em muốn trở lại đây một lần nữa”.



- “Đúng là Hân Hân, là Hâm Hâm có khác, cái này thì chỉ cần em muốn là được thôi”.



Nghe đến đây tôi phá lên cười, anh hình như cũng vui vui, dì Mai nói đã rất lâu rồi anh mới ra khỏi nhà.


Ảnh minh họa: Blog Cá Rô



Đã là ngày thứ năm xa nhà, tôi không gọi điện về, cố gắng không nghĩ nhiều đến những lời nói của bố, dù sao thì tôi cũng chỉ có thể là tôi chứ không thể là một hay vài phần của chị tôi được. Tôi muốn nói với bố rằng mình đã cố gắng, rằng con xin lỗi nhưng… Tôi ư? Thấy mình giống như chú chim sẻ cô đơn hôm nào vô tình đậu bên cửa sổ.



Tối nay bão về, gió giật một chậu hoa trước hiên rơi tan tành xuống đất, tiếng mưa át mọi âm thanh.



Dương bị đau, mồ hôi vã ra như tắm, bàn tay nắm chặt vào nhau. Dì Mai ngồi bên giường khuôn mặt tái nhợt, thất thần. Đến nửa đêm, có lẽ cơn đau đã vắt kiệt sức nên anh cũng chìm vào giấc ngủ, tôi giục dì Mai đi nghỉ vì trông dì đã không còn chút sức lực nào. Mồ hôi làm cho những sợi tóc trên trán anh ướt bệt vào nhau, anh chìm sâu vào giấc ngủ, khóe mắt chảy xuống vệt nước mắt dài.



Gần sáng, tôi ngủ gục bên giường anh, thấy mình hình như lạc vào một cơn mộng mị, trong giấc mơ có một cậu con trai chừng 14-15 tuổi chạy dọc bờ cát, miệng không ngừng gọi tên tôi:



- “Hân Hân, nhanh lên, xem này!



…Hân Hân, chạy nhanh lên không nó bơi mất bây giờ.



…Anh sẽ gọi em là Hân Hân, Hân Hân tức là Hâm Hâm ý, haha”.



- “Hân! Về phòng ngủ đi” - Có ai đó lay nhẹ tay, tôi choàng tỉnh thoát khỏi cơn mộng mị.



Trời sáng, bão tan để lại những tàng cây xơ xác.



Tôi không ngủ được, cứ nằm nghĩ vẩn vơ về giấc mơ trước đó. Cậu con trai gọi tên tôi rõ ràng là một mảng kí ức tuổi thơ mà tôi còn giữ lại về Dương, nhưng tôi không nghĩ được rằng chúng tôi lại hội ngộ trong hoàn cảnh như thế này. Số phận hình như đang trêu đùa anh và mẹ mình. Những ngày gặp lại, anh không còn là cậu con trai mới lớn thích thú nô đùa cùng tôi trên bãi biển gần nhà, anh trầm mặc và đôi khi xa lạ.



Tôi vùi đầu vào gối, giá như… giá như tôi có thể làm được gì cho anh…



Mấy ngày sau, có một hôm khi đang chơi với mấy đứa trẻ con ngoài bãi phi lao, anh đứng ở hiên nhà chỗ có bộ bàn ghế hóng mát vẫy tôi. Tôi chạy lại phía anh miệng vẫn cười vì câu chuyện còn đang kể dở của bọn trẻ con



- “Gọi em hả?”



- “Ừ, rủ em ra biển chơi”.



- “Thật á?”



- “Không ! Là giả”.



- “Anh!”



Biển ở nơi này rất xanh, bờ cát trải dài phẳng lặng. Trên đường ra biển anh lấy từ trong túi ra một cái lọ thủy tinh nhỏ, trong đó còn có hai mảnh giấy được cuộn lại và bịt kín. Một mảnh có màu xanh giống biển, một mảnh màu hồng nhạt



- “Đến lúc trả nó lại cho em rồi!”



Tôi sững người nhìn anh, biển dạt dào, trên bờ cát trắng có một chàng trai và một cô gái bước dọc theo chiều dài của biển.



- “Em sao thế?”



Lọ thủy tinh đó chính là trò chơi “Lá thư trong chai” mà chúng tôi đã từng chơi, hồi đó tôi bảo với anh rằng: “Tờ màu xanh của anh, tờ màu hồng của em, nếu sau này gặp lại chúng ta sẽ cùng nhau xem mình đã viết gì trong đó”.



Ảnh minh họa: Blog Cá  Rô
Ảnh minh họa: Blog Cá Rô



Nhiều năm qua đi, chính tôi khi gặp lại anh cũng không còn nhớ gì về trò chơi ấy, bởi tôi vốn là một kẻ vô tâm, thường thì những gì không quá sâu sắc tôi sẽ không giữ lại trong lòng. Tôi đặt lọ thủy tinh xuống cát, cẩn thận lấy hai tờ giấy cuộn một xanh một hồng ra khỏi lọ. Tôi trả tờ màu xanh lại cho anh rồi bảo anh hãy đọc trước đi.



Chúng tôi ngồi quay mặt ra biển, anh mở tờ giấy màu xanh và khẽ mỉm cười:



- "Anh là Dương Dương, ngày mai Hân Hân về Bắc rồi, anh sẽ rất nhớ Hân Hân, sẽ không có ai chơi cùng anh, bắt nạt anh. Nghỉ hè năm sau em nhất định phải vào thăm anh nhé!”



- “Em là Hân Hân, khi nào em trở lại anh dẫn em đi xem chim biển về tổ nhé!”



Tôi và anh cùng phá lên cười, đó là lần đầu tiên từ hôm đến đây tôi thấy anh vui như vậy, một số điều tưởng chừng ngu ngơ của những đứa trẻ con hơn 10 năm về trước lại làm tôi thực sự cảm thấy ấm lòng. Anh nhặt lấy một viên sỏi và ném xuống biển.



- “Thật ra anh không có nhiều bạn bè, hồi đó em là đứa con gái duy nhất mà anh chơi cùng”.



- “À há, vì sao thế?”



- “Vì em không khóc, không phiền phức như mấy đứa con gái khác”.



- “Cũng có thể…” Tôi bắt chước anh ném viên sỏi ra biển.



- “Má đã nói với anh chuyện của em”.



- “Thế ạ !”



- “Hân này! Em biết không? Thật ra con người ta được sinh ra trên đời này, được lớn lên và trưởng thành đã là một điều may mắn rồi. Hãy tự vào vì em còn có người để mà yêu thương. Bố mẹ nào mà chẳng thương con, chính vì thương em nên bố em mới làm thế, em hiểu không?
Ảnh minh họa: mosspink



- “Em…”



- “Cuộc sống đương nhiên sẽ có những vấp ngã, những trải nghiệm, đây mới chỉ là những khó khăn đầu tiên trên con đường mà em sẽ đi, nếu em không vượt qua được thì sao có thể đi tiếp?



Hãy làm một phép so sánh đơn giản giữa anh và em nhé! Em có biết rằng một đứa trẻ mất cha như anh khao khát được ba dẫn ra biển tập bơi, được ba dạy đá banh, thậm chí thèm được nghe ba nghiêm khắc mắng chửi mỗi lúc phạm sai lầm. Những điều tưởng chừng như vô cùng đơn giản đó với anh lại chẳng hề đơn giản".



- “…”



- “Anh biết em không muốn bị đem ra so sánh, không muốn bị người khác áp đặt nhưng hãy hiểu cho cương vị những người làm cha làm mẹ. Đó chỉ là những phản ứng rất tự nhiên để bảo vệ em, bao bọc em.



Còn một điều nữa, cám ơn em…vì đã trở lại đây!”



Tôi khóc…dẫu biết rằng anh bảo con gái khóc là phiền phức. Anh xoa nhẹ lên tóc tôi:



- “Em gái ngoan, nhìn xem! Chim biển đang dáo dác bay về tổ đấy!”



Vài ngày sau đó bố gọi điện thoại cho tôi nói rằng ở trường gọi đến thông báo một tháng nữa sẽ tổ chức thi lại, bảo tôi thu xếp quay về. Trước khi gác máy bố còn nói với tôi một câu:



- “Về sớm con nhé! Cả nhà rất nhớ con!”


Ảnh minh họa: Blog Cá Rô
Ảnh minh họa: Blog Cá Rô

Buổi tối trước hôm ra sân bay trở về nhà, tôi có đưa cho Dương một tờ giấy màu xanh và bảo anh hãy chơi trò “Lá thư trong chai” với tôi, anh cười, một nụ cười hiền dịu. Tôi nhét tờ giấy màu hồng và xanh vào lọ thủy tinh rồi đưa cho anh.



- “Anh giữ cho em! Hè năm sau em sẽ lại vào thăm anh, khi đó anh em mình sẽ mở nó ra”.



Anh với tay lấy từ ngăn kéo ra một chiếc đĩa CD đưa cho tôi, bên trong vỏ đĩa có gắn một mẩu giấy nhỏ ghi dòng chữ: “Tặng em gái Hân Hân của anh! Tặng nó cho em để mỗi lần nghe thấy anh hát em sẽ giữ đúng lời hứa quay lại”.



Dì Mai đưa tôi ra sân bay, dì ôm tôi vào lòng dặn dò một số điều, dì bảo vài tháng nữa ra Bắc sẽ qua thăm tôi. Tôi ngồi trên máy bay, mân mê chiếc đĩa CD của người anh đặc biệt, bên ngoài là cả một biển mây, nắng chói chang rọi qua ô cửa. Tôi nhắm mắt lại, đường về nhà đã rất gần.



Sau này, khi tôi trở lại để chơi hết trò “Lá thư trong chai” thì anh đã không còn ở đó.



“Lá thư trong chai” vẫn còn và được dì Mai giao lại cho tôi. Tôi mang lọ thủy tinh ra ngoài bãi đá, ngồi thật lâu trước tảng đá to mà mình đã từng xếp đá để nguyện cầu, đâu đó như có những lời ca mà anh đã hát:



“ Về với anh…biển xanh lắm.



Về với anh… ngày nắng trong…”



- "Anh có khoẻ không?” Tôi với giọng về phía khơi xa, nhưng đáp lại chỉ là tiếng tiếng sóng vỗ ì oạp. Gió lại đưa cái vị nồng nồng của biển táp vào bờ.



Tôi mở hai tờ giấy trong lọ ra, tờ giấy màu xanh viết rằng:



- "Anh là Dương Dương, khi lá thư trong chai này mở ra anh tin rằng Hân Hân của anh đã thật sự trưởng thành. Em hãy nhìn đi, trên bầu trời đàn chim biển đang vỗ cánh bay về…”



Tờ giấy màu hồng viết rằng :



- “Em là Hân Hân, hè năm sau em sẽ lại cùng anh đi xem chim biển”.



Nắng tắt…



Thủy triều lên…



Đàn chim biển dáo dác bay về mái ấm…

Tự tạo phiên bản 'bỏ túi' cho phần mềm yêu thích


Tuy nhiên, không phải phần mềm nào cũng có sẵn bản portable. Khi đó, người sử dụng có thể tạo ra bản "bỏ túi" theo các bước sau:

- Tải và cài đặt Universal Extractor và WinRAR (nếu máy tính đã có WinRAR thì không cần cài đặt lại).

- Bấm chuột phải lên file cài đặt của phần mềm muốn tạo bản portable và chọn UniExtract to Subdir.




- Chờ trong giây lát để quá trình giải nén diễn ra.




- Sau khi quá trình kết thúc, một folder mới, trùng tên với phần mềm được chọn sẽ hiện ra, bên trong chứa các thư mục, người sử dụng chỉ cần quan tâm đến thư mục {app}.




- Bên trong thư mục {app} là file .exe để chạy chương trình. File .exe này thường có cùng tên với chương trình muốn cài đặt. Đôi khi, file .exe này được chứa trong thư mục Bin.

Lưu ý: Cần nhớ tên file .exe này để sử dụng về sau. Trong ví dụ này là file gimp-2.7.exe, chứa trong thư mục bin.

- Kích đúp vào file .exe để kiểm tra chương trình có hoạt động hay không.

- Nếu phần mềm hoạt động được, người dùng có thể bắt đầu quá trình "đóng gói". Để thực hiện, người dùng chọn tất cả file và thư mục trong {app}, kích chuột phải và chọn Add to archive…




- Tại hộp thoại hiện ra sau đó, đặt tên file muốn tạo vào mục Archive Name, chọn Best tại mục Compression method và đánh dấu vào tùy chọn Creat SFX archive.




- Chọn tab Advanced, nhấn nút SFX Options.




Trao đổi kinh nghiệm
In bài này Gửi bài viết này cho bạn bè
(Thứ Bẩy, 13/03/2010-4:02 AM)
Tự tạo phiên bản 'bỏ túi' cho phần mềm yêu thích
Phần mềm bỏ túi (portable) giúp mọi người có thể kích hoạt và dùng chương trình trên bất cứ máy tính nào mà không mất thời gian cài đặt.
>Những phần mềm 'bỏ túi' nên có

Phần mềm bỏ túi (portable) giúp mọi người có thể kích hoạt và dùng chương trình trên bất cứ máy tính nào mà không mất thời gian cài đặt.
>Những phần mềm 'bỏ túi' nên có

Tuy nhiên, không phải phần mềm nào cũng có sẵn bản portable. Khi đó, người sử dụng có thể tạo ra bản "bỏ túi" theo các bước sau:

- Tải và cài đặt Universal Extractor và WinRAR (nếu máy tính đã có WinRAR thì không cần cài đặt lại).

- Bấm chuột phải lên file cài đặt của phần mềm muốn tạo bản portable và chọn UniExtract to Subdir.

- Chờ trong giây lát để quá trình giải nén diễn ra.

- Sau khi quá trình kết thúc, một folder mới, trùng tên với phần mềm được chọn sẽ hiện ra, bên trong chứa các thư mục, người sử dụng chỉ cần quan tâm đến thư mục {app}.

- Bên trong thư mục {app} là file .exe để chạy chương trình. File .exe này thường có cùng tên với chương trình muốn cài đặt. Đôi khi, file .exe này được chứa trong thư mục Bin.

Lưu ý: Cần nhớ tên file .exe này để sử dụng về sau. Trong ví dụ này là file gimp-2.7.exe, chứa trong thư mục bin.

- Kích đúp vào file .exe để kiểm tra chương trình có hoạt động hay không.

- Nếu phần mềm hoạt động được, người dùng có thể bắt đầu quá trình "đóng gói". Để thực hiện, người dùng chọn tất cả file và thư mục trong {app}, kích chuột phải và chọn Add to archive…

- Tại hộp thoại hiện ra sau đó, đặt tên file muốn tạo vào mục Archive Name, chọn Best tại mục Compression method và đánh dấu vào tùy chọn Creat SFX archive.

- Chọn tab Advanced, nhấn nút SFX Options.

- Một hộp thoại sẽ hiện ra và ở mục Run after extraction, điền tên file .exe có được ở trên. Trong ví dụ này là file bin\gimp-2.7.exe (còn với file nằm ngay trong {app}, chỉ cần điền tên file .exe là đủ).




- Chuyển qua tab Modes, đánh dấu vào tùy chọn Unpack to temporary folder và chọn Hide all ở bên dưới.




- Chuyển đến tab Update, chọn Overwrite all files.



- Nhấn OK để hoàn tất các bước thiết lập.

- Quay trở lại hộp thoại chính của WinRAR, nhấn OK để bắt đầu quá trình đóng gói.

Sau khi quá trình kết thúc, một file định dạng exe với tên do người dùng đặt sẽ hiện ra, kích hoạt thử file này để kiểm tra xem phần mềm có hoạt động hay không. Nếu hoạt động ổn định, người dùng có thể lưu vào USB để nhanh chóng sử dụng khi cần mà không cần tiến hành cài đặt.

Quang Huy

Panda USB Vaccine 1.0.1.4 - Diệt virus lây qua USB miễn phí


Panda USB Vaccine cho phép người dùng máy tính vô hiệu hóa hoàn toàn Autorun để không có chương trình từ bất kỳ USB / CD / DVD tự động có thể thực thi.

Panda USB Vaccine cũng có thể được sử dụng trên các ổ đĩa USB cá nhân để vô hiệu hóa tập tin autorun.inf nhằm ngăn ngừa nhiễm phần mềm độc hại lây lan tự động. Khi áp dụng trên một ổ đĩa USB, chương trình sẽ tạo sẵn tập tin autorun.inf và ngăn không cho nó được đọc, tạo, xóa hoặc sửa đổi.

Sau khi áp dụng nó một cách hiệu quả trong việc vô hiệu hóa các chương trình tự động thực thi từ USB hay các thiết bị lưu trữ khác, các ổ đĩa có thể được sử dụng bình thường và các tập tin có thể sao chép, di chuyển bình thường nhưng không thể tự động thực thi.

Phần mềm rất gọn nhẹ, miễn phí và không xung đột với các chương trình khác.

LINKDOWN: http://www.softpedia.com/progDownload/Panda-USB-Vaccine-Download-122684.html

"Heavenly Appeals"- Clip ngắn về Thiên Thần và Ác Quỷ


Clip ngắn về thiên thần và ác quỷ, qua đó chúng ta sẽ thấy ranh giới giữa Angle và Demon là rất mong manh. Mời các bạn xem phim...:D

Total Video Converter Full and Portable 3.70.100621- Trìnhh chuyển đổi nhạc và Video tốt nhất


E.M. Total Video Converter là giải pháp toàn diện cho việc chuyển đổi phim, hỗ trợ đọc/chơi/chuyển đổi nhiều định dạng phim và nhạc. E.M. Total Video Converter sử dụng cơ chế chuyển đổi đa phương tiện mạnh mẽ tích hợp nhờ đó bạn có thể chuyển đổi các tập tin đa phương tiện với tốc độ cực nhanh.

Các tính năng chính của Total Video Converter:

* Chuyển đổi mọi định dạng phim sang định dạng phim/nhạc cho di động, PDA, PSP, iPod (mp4, 3gp, xvid, divx mpeg4 avi, amr audio
* Tạo trình diễn ảnh từ các bức ảnh và nhạc với hơn 300 hiệu ứng chuyển tuyệt đẹp
* Tính tương thích và hiệu quả cao khi nhập các phim/nhạc RMVB/RM
* Chuyển đổi nhiều định dạng phim sang MPEG, tương thích với các đầu DVD/SVCD/VCD chuẩn
* Ghi phim chuyển đổi ra DVD/SVCD/VCD;
* Trích xuất DVD sang các định dạng phim thông dụng

* Trích xuất âm thanh từ nhiều định dạng phim và chuyển đổi mọi định dạng âm thanh (mp3, ac3, ogg, wav, aac);

* Trích xuất CD sang mọi định dạng âm thanh trực tiếp

* Hỗ trợ dòng lệnh
* Kết hợp nhiều tập tin phim/nhạc vào một tập tin phim duy nhất
* Phân tách hay trích xuất phim/nhạc

* Phân tách phim/nhạc vào một tập tin
* Trích xuất và giải mã âm thanh Flv Nelly Mosser



Total Video Converter hỗ trợ đọc các định dạng sau :

Phim :

* Chuyển đổi từ Rmvb (.rm,.rmvb)
* Chuyển đổi từ MPEG4 (.mp4)

* Chuyển đổi từ 3gp (.3gp, 3g2)

* Chuyển đổi từ Game Psp (.psp)

* Chuyển đổi từ MPEG1 (.mpg, mpeg)

* Chuyển đổi từ MPEG2 PS (.mpg, mpeg, vob)

* Chuyển đổi từ MPEG2 TS (DVB Transport Stream)
* Chuyển đổi từ DIVX (.divx)
* Chuyển đổi từ Ms ASF (.asf, .wmv)
* Chuyển đổi từ Ms ASF (.asf, .wmv)

* Chuyển đổi từ Ms AVI (.avi)

* Chuyển đổi từ Macromedia Flash video FLV (.flv)

* Chuyển đổi từ Real Video (rm)

* Chuyển đổi từ Apple Quicktime (.mov)

* Chuyển đổi từ FLIC format (.fli, .flc)
* Chuyển đổi từ Gif Animation (.gif)

* Chuyển đổi từ DV (.dv) ¡¡

* Chuyển đổi từ Matroska (.mkv)

* Chuyển đổi từ ogm (.ogm)

* Chuyển đổi từ Video Formats Dx9 Directshow


Âm thanh :

* Chuyển đổi từ CD nhạc (.cda)
* Chuyển đổi từ MPEG tiếng (.mp3, mp2)
* Chuyển đổi từ Ms WAV (.wav)

* Chuyển đổi từ Ms WMA (.wma)

* Chuyển đổi từ Real Audio (.ra)

* Chuyển đổi từ OGG (.ogg)

* Chuyển đổi từ Amr audio (.amr)

* Chuyển đổi từ AC3 (.ac3)

* Chuyển đổi từ SUN AU (.au)

* Chuyển đổi từ âm thanh nhúng Macromedia Flash (.swf)

* Chuyển đổi từ Audio Formats Dx9 Directshow


Phim trong trò chơi :

* Định dạng công nghệ dùng trong một số trò chơi (.4xm)
* Playstation STR
* Id RoQ dùng trong Quake III, Jedi Knight 2,…
* Định dạng dụng trong nhiều trò chơi Interplay, Interplay MVE

* Định dạng đa phương tiện dùng trong Origin's Wing Commander III, WC3

* Định dạng dùng trong nhiều trò chơi trên hệ Sega Saturn, Sega FILM/CPK

* Các định dạng đa phương tiện dùng trong các trò chơi Westwood Studios, Westwood Studios VQA/AUD

* Định dạng dùng trong Quake II, Id Cinematic (.cin)
* Định dạng dùng trong các trò chơi Sierra CD-ROM, Sierra VMD

* Định dạng dùng trong các trò chơi Sierra Online (.sol)

* Electronic Arts Multimedia, Matroska

* Định dạng dùng trong nhiều trò chơi EA (.WVE và .UV2)
* Định dạng phim Nullsoft (NSV)


Total Video Converter hỗ trợ tạo các định dạng sau:

Phim :

* Chuyển đổi sang MPEG4(.mp4)
* Chuyển đổi sang 3gp(.3gp, 3g2)

* Chuyển đổi sang Game Psp (.psp)

* Chuyển đổi sang MPEG1 (.mpg, mpeg)

* Chuyển đổi sang NTSC, PAL DVD mpeg và ghi ra DVD
* Chuyển đổi sang NTSC, PAL SVCD mpeg và ghi ra SVCD
* Chuyển đổi sang NTSC, PAL VCD mpeg và ghi ra VCD

* Chuyển đổi sang Ms Mpeg4 AVI (.avi)

* Chuyển đổi sang Divx AVI (.avi)
* Chuyển đổi sang Xvid AVI (.avi)
* Chuyển đổi sang H264 AVI (.avi)
* Chuyển đổi sang Mjpeg AVI (.avi)
* Chuyển đổi sang HuffYUV AVI (.avi)

* Chuyển đổi sang Swf Video (.swf)
* Chuyển đổi sang Flv Video (.flv)
* Chuyển đổi sang Gif Animation (.gif)

* Chuyển đổi sang Mpeg4 Mov (.mov)

* Chuyển đổi sang Apple Quicktime (.mov)

* Chuyển đổi sang DV (.dv)
* Chuyển đổi sang WMV (.wmv)
* Chuyển đổi sang HD Mpeg TS (.ts)
* Chuyển đổi sang ASF (.asf)

Nhạc :

* Chuyển đổi sang MPEG audio(.mp3, mp2)
* Chuyển đổi sang Ms WAV (.wav)

* Chuyển đổi sang Ms WMA (.wma)

* Chuyển đổi sang OGG (.ogg)

* Chuyển đổi sang Amr audio (.amr)

* Chuyển đổi sang AC3 (.ac3)

* Chuyển đổi sang SUN AU (.au)

* Chuyển đổi sang m4a (mp4 audio)

* Chuyển đổi sang aac (aac audio)

* Chuyển đổi sang mmf (mmf audio)

* Chuyển đổi sang Flac (flac audio)


-LINKDOWN (BẢN CÀI ĐẶT FULL): http://www.box.net/shared/9azcjxv1mx
-BẢN PORTABLE: http://www.box.net/shared/8p7av6v7ej

100 mẫu background tuyệt đẹp cho PowerPoint


Các bạn từng sử dụng PowerPoint đều biết, trong phần mềm này đã tích hợp sẵn nhiều kiểu background để các bạn sử dụng. Nhưng qua quá trình sử dụng, bạn sẽ chán ngấy những hình ảnh “cổ lỗ sĩ” ấy và muốn tìm cho mình nhiều mẫu mới đẹp hơn. Nay tôi xin giới thiệu đến các bạn 100 mẫu nền tuyệt đẹp dành cho PowerPoint, tất cả đều rất đẹp và chắc chắn các bạn sẽ “hoa mắt” khi trông thấy chúng cho mà xem.

LINKDOWN: http://www.mediafire.com/?4z1zlege9n9

-300 Hình theo chủ đề: http://powerbacks.com/

Sưu Tầm

AAA Logo 2010 3.10 Dễ dàng tạo ra các Logo chuyên nghiệp




Với AAA Logo bạn có thể tạo bất kì loại hình ảnh đồ họa cho website hay doanh nghiệp nào để in ấn độ phân giải cao. Biểu tượng, băng rôn, nút bấm, tiêu đề hay các hình tượng cho trang web với các hiệu ứng màu sắc, gradient, đổ bóng và phản chiếu phong phú. Các hình ảnh doanh nghiệp như thẻ kinh doanh, đầu thư, tranh quảng cáo,...có thể được in trực tiếp từ AAA Logo hay các ảnh được tạo có thể xuất ra định dạng cho các ứng dụng khác.

Các tính năng:

Không chỉ để thiết kế logo!

Với AAA Logo bạn có thể tạo bất kì loại hình ảnh đồ họa cho website hay doanh nghiệp nào để in ấn độ phân giải cao. Biểu tượng, băng rôn, nút bấm, tiêu đề hay các hình tượng cho trang web với các hiệu ứng màu sắc, gradient, đổ bóng và phản chiếu phong phú. Các hình ảnh doanh nghiệp như thẻ kinh doanh, đầu thư, tranh quảng cáo,...có thể được in trực tiếp từ AAA Logo hay các ảnh được tạo có thể xuất ra định dạng cho các ứng dụng khác.

Thiết kế logo/hình ảnh doanh nghiệp bất kì lĩnh vực nào

Sự lựa chọn các đối tượng và hình mẫu trong trình tạo logo này tập trung vào hầu hết mọi lĩnh vực kinh doanh, như công nghệ, tài chính, y tế, các nghành phổ thông và bán lẻ, giáo dục và đào tạo, du lịch, các tổ chức, thể thao và thể hình, đồ ăn và thức uống. Mỗi đồi tượng được nghiên cứu và tạo hình cần thận cho mỗi loại ngành nghề chuyên biệt.

Tạo các ảnh chuyên nghiệp chất lượng cao chỉ với vài nhấn chuột

Giờ đây, bất kì ai cũng có thể trộn ghép các hình khối và chữ thành một logo ấn tượng chỉ với vài nhấn chuột. Chỉ việc lựa chọn mẫu bố cục mong muốn từ tập hợp các mẫu tạo sẵn, chỉnh sửa các thành phần logo, thêm tên doanh nghiệp và khẩu hiệu. Cuối cùng thêm chút trang trí là xong. Giờ đây bạn có thể xuất dự án logo để in ấn hay tải lên web. Ngoài các mẫu tạo sẵn, bạn cũng có thể tự tạo logo của riêng mình từ tay trắng.

Bắt tay vào mà không phải xem qua phần cẩm nang sử dụng

Ngồi xuống và bắt tay tạo ngay một logo chuyên nghiệp chỉ sau vài phút tìm hiểu. Chương trình rất trực quan và bạn có thể hiểu ngay chức năng cần dùng mà không cần phải đọc qua phần cẩm nang người dùng cả ngàn trang. Bắt đầu bằng việc lựa chọn một mẫu logo, nhấn nút và điều chỉnh thanh trượt. Chỉ sau nửa giờ là bạn có thể tự mình tìm thấy một logo được thiết kế một cách chuyên nghiệp!

Cơ chế thiết kế đồ họa doanh nghiệp gọn gàng và rõ ràng

Tránh những thuật ngữ kĩ thuật phiền toái. Các trình biên tập đồ họa đỉnh cao hiện đại thường có xu hướng đóng gói vô số tính năng khiến cho việc làm chủ cách sử dụng ứng dụng trở nên cực kì khó khăn, hệt như bạn phải học một ngôn ngữ lập trình mới vậy. Bên cạnh đó, những trình biên tập này thường cung cấp quá nhiều chức năng bạn không bao giờ đụng đến bên cạnh những công cụ không giúp ích gì cho bạn nhưng lại đóng một phần không nhỏ trong tổng chi phí sản phẩm. Với phần mềm tạo logo/đồ họa doanh nghiệp dễ dùng này, bạn có được một cơ chế thiết kế đồ họa gọn gàng và rõ ràng với chi phí rất thấp.




--------------------------------
System Requirements
Operating System: Windows XP, Windows Vista or Windows 7
Memory: 512Mb or more recommended
CPU: Pentium processor minimum
Free hard drive space: 50Mb

Install Notes:
1. Install a trial of AAA Logo 3.10 or the one uplodeded in the link given below, and do not run it.
2. Copy the file "alogo.exe" in Crack directory to where AAA Logo 3.10 is installed, usually "C:\Program Files\AAALOGO2010\"
3. Run the program and register with one of the serials given below.
4. DONE!

LINKDOWN: http://www.mediafire.com/?m22rwewezhj
CRACK: http://www.mediafire.com/?fmzzn2bubdg

KEY:
Name: Bất Kỳ
Code: bFmH-T93M-E3f6-qM98
Or
54Ee-55N2-f8QD-f9D5
Or
4dHh-ga4m-M8aT-94tR
Or
6t44-mAtq-Gtgf-3AEA

The sound of silence- Sự tĩnh lặng...

Lắng nghe!

Là con người, hình như điều ai cũng khát khao là được lắng nghe. Lắng nghe những cảm xúc, những âm thanh không diễn đạt bằng lời, lắng nghe tiếng nói của tâm hồn…Hình như khi người ta đi tìm một người bạn cũng chỉ mong muốn đó là người bạn tâm giao, có thể hiểu được những tâm sự của mình trong im lặng.

Tôi rất thích một câu nói: “Hãy học cách lắng nghe, vì cơ hội gõ cửa rất khẽ”. Lắng nghe, lại một lần nữa được thấy từ “lắng nghe”. Cơ hội gõ cửa rất khẽ và phải lắng nghe mới thấy được. Vậy hãy chú ý nghe nhé, để khỏi vuột mất cơ hội của bản thân và phải nhanh chân lên đấy.

Bình thường cũng có thể nghe những âm thanh phát ra xung quanh mình nhưng không phải ai cũng biết lắng nghe và cảm nhận nó bằng tâm hồn, và cũng không phải lúc nào bạn cũng sằn sàng dùng trái tim hay tâm hồn mình để, chia sẻ những âm thanh không lời.

“The sound of silence” – âm thanh của sự tĩnh lặng. Nghe thật mâu thuẫn. Nhưng bạn có thể “nghe” bằng đôi tai của tâm hồn mà không cần sử dụng tới thính giác, đó chính là sự cảm nhận và đồng điệu của tâm hồn bạn với cuộc sống xung quanh. Đôi lúc, hơi giật mình khi mà cuộc sống càng hiện đại bao nhiêu, con người càng tiến lên bao nhiêu thì mặc dù xung quanh có thật nhiều những âm thanh ồn ã, người ta lại càng khó lắng nghe nhau hơn, ít cảm nhận hơn, bon chen hơn.

“…And in the naked light I saw
Ten thousand people, maybe more.
People talking without speaking,
People hearing without listening,
People writing songs that voices never share
And no one deared
Disturb the sound of silence…”



Người ta nói chỉ nói những lời lẽ vô nghĩa, gió thổi bay hoặc nói nói mà không đối thoại với nhau, tự mình nói cho chính cái tôi của mình nghe. Người ta nghe, nghe những tạp âm ồn ào nhưng không thể lắng nghe giọt tâm hồn chảy, và cả những ca từ đẹp đẽ nhất… cũng trở nên vô nghĩa khi người ta không chia sẻ với nhau, không ai quan tâm tới cuộc sống càng ngày càng xô bồ… và thế là khi khoảng lặng buông xuống, trong tâm hồn chúng ta xuất hiện một lỗ hổng lớn đáng sợ.

“Con người cứ gào thét, quay cuồng, để cho có việc. Bởi nếu không người ta sẽ cảm thấy một nỗi cô đơn vô cùng đáng sợ. Nhưng cho dù cố gắng đến thế nào thì đôi khi người ta vẫn chạm phải nỗi cô đơn đó ở tận đáy lòng mình…” Biết bao nhiêu kẻ vẫn đang đi một mình trên con đường dài vô tận, biết bao nhiêu người vẫn thấy mình lẻ loi? Phải chăng là có rất nhiều nhưng những kẻ cô đơn lại không tìm đến với nhau để sẻ chia, để lắng nghe và để bớt trống trải trong tâm hồn?

Có những lúc chúng ta cảm thấy xao xuyến, bâng khuâng nhưng chẳng ca thán là đang buồn, cũng không cất lời reo vui chỉ có cảm giác trái tim ta thổn thức,. Yên lặng, không lời nhưng lại hàm súc quá nhiều ý nghĩa, quá nhiều cảm giác lẫn lộn không tên, nên không biết phải mở lời như thế nào. Và lúc đó ta hy vọng, ta tìm kiếm một tâm hồn lắng nghe chia sẻ cảm giác của trái tim đang bồi hồi… Chẳng đơn giản vì thật khó để tìm được người bạn đó trong đời, nhưng cũng chẳng phức tạp….Ta cứ học cách lắng nghe thì sẽ nghe thấy tiếng gọi ta và nghe thấy tiếng thì thầm tâm sự của tâm hồn đồng điệu nào đó sẵn sàng lắng nghe ta, chỉ nghe và không phán xét, không bình phẩm, nghe và hiểu.

Đôi khi, giữa những tạp âm chói tai, bạn hãy dừng lại để lắng nghe tiếng gọi của những người thân yêu xung quanh mình. Dừng lại để nghe tiếng gọi tên mình từ tận đáy trái tim ai đó, dừng lại để nghe âm thanh của sự tĩnh lặng, bạn nhé.

“Whisperd in the sounds of silence”

Theo wild_wind


The Sound Of Silence
Sáng tác: Paul Simon




Hello darkness, my old friend
I’ve come to talk with you again
Because a vision softly creeping
Left its seeds while I was sleeping
And the vision that was planted in my brain
Still remains
Within the sound of silence

In restless dreams I walked alone
Narrow streets of cobblestone
‘Neath the halo of a street lamp
I turned my collar to the cold and damp
When my eyes were stabbed by the flash of a neon light
That split the night
And touched the sound of silence

And in the naked light I saw
Ten thousand people, maybe more
People talking without speaking
People hearing without listening
People writing songs that voices never share
And no one dared
Disturb the sound of silence

“Foo ls”, said I, “You do not know
Silence like a cancer grows
Hear my words that I might teach you
Take my arms that I might reach you”
But my words, like silent raindrops fell
And echoed
In the wells of silence

And the people bowed and prayed
To the neon god they made
And the sign flashed out its warning
In the words that it was forming
And the sign said,
“The words of the prophets are written on the subway walls
And tenement halls”
And whispered in the sounds of silence

Cưa cẩm kiểu NinJa




Hãy xem 1 anh chàng NinJa cưa cẩm 1 cô nàng NinJa nhé các bạn! Võ vẻ khủng khiếp...:">


Bảng mã màu thập lục



Mình post bãng mã này lên với mục đích là để tiện dùng khi chỉnh sửa màu sắc cho tiện, và có thể phần nào giúp đỡ các bạn nếu các bạn không tìm được.
Nó đây:

“Có một điều anh đã không ngờ tới, đó là… Em yêu anh!” - Truyện ngắn có tên mình...^^

Em


Xinh đẹp, học giỏi, hoa khôi của khoa Tự Nhiên - vốn vẫn được ví là bầy sói hoang đang khát thịt thỏ.


Em


17 tuổi, năng động, trẻ trung, nhí nhảnh như ngọn gió mới thổi vào cuộc đời anh, làm một góc phẳng lặng im lìm “đành phải” lăn tăn gợn sóng không ngừng.



* *

*



Tháng 9. Trời Hà Nội điên cuồng dìm người ta trong bể lửa.



Một nguyên nhân thật tuyệt vời cho lũ sinh viên tự nhiên năm 1 thay phiên nhau nghỉ học với muôn vàn lý do mà có trời mới thấu (Hôm nay em đau đầu, ngày mai em cảm nắng, ngày kia em trúng gió, ngày kìa em…vào viện thăm bạn em bị đau đầu)!


Làm sao mà học nhét nổi một nửa chữ vào đầu, khi mà thời tiết kinh khủng cỡ này được chứ?


Lấy đâu ra động lực để đi học chứ, trong khi cả lớp lại là một bầy sói già nhìn nhau?


Quái đản, vẫn biết khối tự nhiên của trường vốn hiếm con gái nổi tiếng, nhưng có lẽ trong lịch sử Khoa Hoá, chưa bao giờ có một năm nào mà cả lớp, bảy mươi chín người, đều là con trai!

Ngày nhận lớp, một số (rất lớn) con trai lớp Hoá đã khóc không ra nước mắt và rú lên một cách đầy đau khổ, sau khi đã tra đi tra lại sắp rách cả tờ danh sách lớp: “Ta hận! Ta hận! Ta hận!!!”


* *

*


Tháng 10. Cái nóng của Hà Nội chưa hề thuyên giảm. Em nhập học.



Em đỗ nguyện vọng 2.



Anh dám chắc rằng cả trường đã được phen đứng tim khi lũ con trai lớp Hoa hú lên ầm ĩ vì cái thông tin “vịt què gà chết” từ miệng một đứa khỉ gió nào đó: “Báo cho chúng mày một tin động trời, lớp mình sắp sửa có thêm một bóng hồng. Xinh cực kì luôn!!! Tao vừa gặp ở phòng Tài vụ.”


Tạ ơn Chúa! Lớp Hoá đã thoát khỏi cái bóng tự kỷ bao trùm suốt hơn một tháng giời!

* *

*



Ngày đầu tiên em đến lớp, mái tóc đen dài đến hông làm anh nhớ mãi! Con gái bây giờ đâu còn mấy ai nuôi được tóc dài tự nhiên như vậy nữa!



“Xin chào mọi người, tớ là Kiêu Khả Dương. Gọi tớ là Dương Dương ^^!”


Tụi con trai trong lớp được phen nháo nhào lên:


“Nghe nói Dương Dương mới 17t thôi phải không? Muội muội của cả lớp!!”



“Dương Dương có người yêu chưa?”



“Dương Dương quê ở đâu?”



“Dương Dương….”

[…]



Ngày thứ hai em đến lớp, anh shock nặng. Mái tóc chỉ còn ngắn củn lủn đến ngang vai! Em làm cái trò gì với tóc mình vậy??!!!



Anh quan sát em. Khá thường xuyên. Tất cả đều trong im lặng. Khi đó, anh cũng không suy nghĩ nhiều, tự nhiên thấy bị ấn tượng với một đứa con gái thú vị như em.



Bọn con trai trong lớp tíu tít ríu rít huynh huynh muội muội với em. Anh không bắt chuyện với em : ). Anh không phải là nhát gái hay sư cụ ni cô gì đó! Chỉ là anh thấy chưa đến lúc, nên anh im lặng. Mà dù không có anh, với cái danh khỉ gió lớp trưởng, hướng dẫn và giúp đỡ em (theo nguyện vọng của bà cô già chủ nhiệm), em vẫn sẽ và thực sự là đã hoà đồng với cả lớp chỉ trong vài ngày.



Em nhớ tên khá nhiều thằng trong lớp, và anh cá là bất cứ thằng con trai nào cũng sẵn sàng nhảy ra giúp đỡ em, nếu em mở miệng. Thằng khỉ Hiểu Anh lúc nào cũng bám riết lấy em: “Dương Dương muội muội có khát nước không, huynh mua nước mía cho”… Anh, những lúc ấy, rất rất muốn cầm quyển sử Đảng (dày như quyển từ điển) phang cho nó vài cái vào đầu cho bớt dại gái.



Chúng nó đua nhau xem ai cưa đổ em trước. Chúng nó đi học đầy đủ, ngay cả những tiết học chán ngắt nhất, và kể cả những ngày mưa to nhất! Tinh thần học tập lên cao quá xá, khiến bất cứ giáo viên nào lên lớp cũng đều giật mình sửng sốt.



* *

*



“Dương Dương (duongduong…) muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè. Đồng ý/ Từ chối?”



Dương Dương : Lớp trưởng phải không? Em là Dương Dương ^^!.

Duy Duy : Anh biết.

Dương Dương : Lớp trưởng rảnh không? Hướng dẫn em cách đăng ký thi các phân môn nhé ^^!.

Duy Duy : Để mai lên lớp nhé!

Dương Dương : Trên lớp, lớp trưởng hay nhìn em lắm phải không, toàn làm em tim đập thình thịch *nháy nháy mắt*.

Duy Duy : Em có mắt sau gáy à?

Dương Dương : Anh không định phản đối à?

Duy Duy : Không, đúng thế mà!

Dương Dương : Em chỉ định trêu lớp trưởng thôi, ai dè bị anh phủ đầu lại. Anh đáng sợ thật!

Duy Duy : Với con trai, ai em cũng đùa thế à?

Dương Dương : Đương nhiên là không!

Duy Duy : Thế anh là trường hợp đặc biệt à?

Dương Dương : Có thể xem như là vậy!

Duy Duy : Sao lại là có thể?

Dương Dương : Nghe nói lớp trưởng là thủ khoa trường minh năm nay phải không? (Em đổi chủ đề.)

Duy Duy : Em nghe ai nói?

Dương Dương : 27 điểm, lớp trưởng có thể đỗ bất kỳ trường nào top đầu, sao lớp trưởng lại chọn khoa Hoá trường mình? (Em bơ câu hỏi của anh, lần thứ 2.)

Duy Duy : Top đầu với người khác, chứ không phải Top đầu với anh!

Duy Duy : 10 điểm Toán, 9,5 điểm Lý, 2,5 điểm Hoá. Sao em lại chọn khoa Hoá?

Dương Dương : Anh điều tra em à?

Duy Duy : Kiêu Khả Dương, sinh ngày 27/ 03, đi học sớm một năm, nhà ở Cầu Giấy, quê gốc ở Hải Phòng, sở thích: truyện tranh và âm nhạc, trượt nguyện vọng 1 Kinh tế quốc dân vì thiếu nửa điểm, 12 năm đều là học sinh giỏi, học bạ đẹp, được bạn bè yêu quý. Em muốn bổ sung gì không?

Dương Dương : Có vẻ chỉ còn thiếu chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng thôi nhỉ?

Duy Duy : Nếu em cung cấp thông tin thêm, anh sẽ ghi bổ sung.

Dương Dương : Vô duyên

Duy Duy : Em tự nghĩ ra mà, và em chưa trả lời câu hỏi của anh.

Dương Dương : Em có thể thi vì em thích chứ!

Duy Duy : Đương nhiên! Mà em đánh bừa C hết cả bài thi môn Hoá à?

Dương Dương : Ặc, sao anh biết?

Duy Duy : Này, đừng đùa chứ!

Dương Dương : Em không có ý định đùa mà

Duy Duy : Em học kém Hoá vậy sao lại chọn Khoa Hoá, trong khi Lý và Toán điểm em rất cao chứ?

Dương Dương : Em trả lời anh rồi mà!

Duy Duy : Em ngang thật!

Dương Dương : Anh không phải người đầu tiên phát ngôn câu này!

Duy Duy : Người thi cái trường này, đúng là chẳng có ai là bình thường!

Dương Dương : Cũng có thể! Em không muốn đỗ KTQD, và số phận cũng coi như là ưu ái với em. Xém tí nữa thì em trượt cả Nguyện vọng 2 rồi.



Anh chợt nhớ ra, em vừa đủ điểm đỗ Nguyện vọng 2.



Duy Duy : Sao em không thích KTQD mà vẫn thi?

Dương Dương : Em phải thi mặc dù em không muốn!

Duy Duy : Em đừng ngang nữa!

Dương Dương : Ờ, thì là bố mẹ muốn em theo kinh tế, còn em thì thích Hoá. Anh không biết đấy chứ, hoá em học khá tốt đó *đỏ mặt*.

Duy Duy : Em không chỉ ngang mà còn liều nữa… *thở dài*

Dương Dương : Anh sẽ còn biết nhiều “đức tính tốt’ của em hơn nữa, nếu anh nói chuyện với em *chớp chớp*.

Duy Duy : Vui vì được biết em.

Dương Dương : Mong anh giúp đỡ thêm.

[…]

* *

*



Tắt cửa sổ chat, tim anh vẫn còn đập nhanh. Lần đầu tiên nói chuyện với em, hoàn toàn không có trong dự tính của anh! Mọi thứ trong cuộc đời anh, đều phải trải qua một phép tính toán để có kết quả hoàn mĩ nhất, trừ em J. Mọi thứ đến quá nhanh, lúc anh nhận ra, thì trái tim khó bảo đã đột ngột rung động… từ bao giờ!



Bắt chuyện với một người, hoá ra lại là việc đơn giản như vậy!



* *

*

“Khả Dương, em đi photo tài liệu cho các bạn nhé!”

“Em xin phép cô cho em đi cùng Khả Dương” – Hiểu Anh đột ngột giơ tay, mặt hớn ha hớn hở.

“Em thưa cô em cũng muốn đi!” – Lại một cánh tay nữa giơ lên.

“Em, em cũng muốn đi cô ơi!!”

“Em nữa, em nữa…!”



Chỉ một lúc là cả lớp nháo nhác lên. Bọn này, thật là, dù là cưa cẩm con gái cũng không nên lộ liễu tranh giành nhau vậy chứ!! Cô giáo nhìn bọn nó một hồi, lớn giọng trấn áp:

“Chỉ có mấy tờ giấy thôi, làm gì mà phải rủ nhau cùng đi bê! Lớp trường Khánh Duy, em đi photo hộ cô đi! Còn lại ở yên hết trong lớp”.

“Dạ”



Anh đi ra cửa lớp. Em ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong một thoáng, anh không kịp hiểu ý nghĩa ánh mắt của em.

* *

*



“Lớp trưởng, làm gì mà đi nhanh vậy… Hộc hộc…” – Em đuổi theo.

“Ơ, em đi theo anh làm gì?” – Anh ngần người ra.

“Cô đưa sót bài tập cho anh!” – Em giải thích, tiện tay chìa ra tập giấy trên tay.

“À ừ!”

“Nhiều giấy tờ vậy, anh ôm hết không, hay để em phụ cho.” – Em cười. Nụ cười tươi như nắng làm anh ngỡ ngàng trong giây phút! Một thoáng suy nghĩ lướt qua trong đầu anh: Em đừng cười như thế trước mặt đứa con trai khác ngoài anh nhé!”

“Em đi cùng luôn đi!” – Anh nói. Đương nhiên anh hiểu ý em, chẳng qua muốn viện cớ đi cùng nói chuyện. Nhưng quả thực anh cũng đang muốn thế.

“Lớp trưởng kiêm luôn culi sai vặt à!” – Em đùa.

“Lớp trưởng cái khỉ gì chứ, toàn osin cộng với “thớt” chùa để các thầy cô chém thôi!” – Anh càu nhàu.

“Thế sao anh lại xung phong?”

“Đầu óc anh vẫn bình thường! Ngày nhập học là mồng 10, thế là cô chủ nhiệm phán quyết ai STT 10 làm lớp trưởng luôn!”

Em bật cười.

* *

*



Em bước vào cuộc đời anh, nhanh và đơn giản hơn bất cứ thứ gì anh từng nghĩ đến! Em ấm áp, nhẹ nhàng, tình cảm và vui vẻ!



Lần đầu tiên biết yêu là gì, mọi thứ đều thật mới!

Anh không thể rời mắt khỏi em, nếu em vẫn còn trong tầm nhìn của anh!

Anh hầu như không quên bất cứ thứ gì mà em từng nói với anh, và thỉng thoảng mang ra ôn lại trong đầu!

Anh cảm thấy người như nóng lên, khi thấy thằng con trai khác la liếm chỗ em.

Tim anh đập thình thịch khi nói chuyện với em, dù chỉ là trên yahoo!

Anh mò mẫm vào blog, facebook, … của em vì muốn chạm gần hơn đến thế giới của em!

Anh tự nhiên vui một cách lạ kì, khi thấy em cũng có thói quen kí tên “KD.” giống anh!



Lần đầu yêu, e dè có, ngốc nghếch có, lo lắng có, hồi hộp cũng có, và cả sợ em sẽ … nhận ra tình cảm của anh nữa chứ!



Lần đầu anh dám nghe theo con tim của mình, trước khi sử dụng cái đầu!



Những tưởng, mọi thứ cứ đơn giản, cứ nhẹ nhàng thế thôi, tình cảm của mình cũng sẽ cứ lớn lên từng ngày như thế, cho đến khi anh đủ cam đảm nhìn vào mắt em và nói: “Anh yêu em!” thì…

* *

*



“Ê, tối nay mày có đi sinh nhật Hiểu Anh không? Nó tổ chức ở quán ăn nhà nó đấy. Nghe nói tối nay có màn Hot.” – Nam Anh phấn khích nói.

“Màn Hot là màn gì?”

“Ờ, nghe nói sẽ có màn… tỏ tình!!”

“Hở?”

“Cái thằng này, mày đừng mở to mắt vậy tao ghê lắm! Tỏ tình với Dương Dương chứ còn ai ở đây!! Nhớ đi nhé!”

“Khoan, Hiểu Anh thích Dương Dương à?”

“Giời ạ chuyện này ai chả biết chứ cái thằng này! Làm gì mà cứ tỏ vẻ không biết gì thế? Mọi ngày mày tinh lắm cơ mà!”

“Thế còn Dương Dương?”

“Không biết, nhưng nghe đâu có đứa lớp mình từng chúng nó từng đi chơi riêng! Chắc tiểu muội nhà mình cũng thích…!!!” – Nam Anh bật loa liên tục – “Than ôi! Bóng hồng duy nhất của khoa Hoá đã có chủ rồi!!!”





Nghe xong, anh đờ người ra một lúc lâu, không biết nói gì! Ngực thắt lại đau nhói, cảm tưởng như rơi vào một vùng vô trọng lượng khiến không thể đứng vững được trên đôi chân mình!


Anh đã không nhớ ra là rất nhiều người thích em, và anh cứ mặc định trong đầu là em chưa thích ai :). Khả năng tính xác xuất của anh, sao lại kém đi kinh khủng vậy nhỉ?


Lần đầu tiên biết yêu, cũng là lần đầu tiên nếm mùi vụ bị bỏ rơi, không ngờ nó lại chát vậy. Anh cười nhạt.


Tối hôm đấy, anh vẫn đến! Em xinh đẹp, duyên dáng, nổi bật, em là tâm điểm của bữa tiệc, ai cũng chú ý về phía em. Anh cũng thế. Nhưng gần một tiếng đồng hồ, em không nhận ra anh. Hoặc em vốn dĩ chẳng hề quan tâm đến anh nhiều như anh tưởng. Em mỉm cười tươi với Hiểu Anh và nói chuyện với bọn trong lớp. Em có biết là, có một góc nào đó trong anh, đang nhói đau lắm không? Nước mắt chảy ngược, anh vui vẻ đến bên chúc mừng Hiểu Anh và tặng quà. Anh nói nhà anh có việc, anh về sớm. Anh không đủ bản lĩnh để đứng đó, nhìn em và Hiểu Anh cười đùa và chờ đến màn Hot.


Chưa bao giờ anh nghĩ bản thân mình lại yếu đuối như lúc ấy!


Anh không về nhà ngay. Anh lang thang qua các phố, suy nghĩ về rất nhiều chuyện. Anh, lại trở về con người suy tính và lên kế hoạch kĩ càng cho từng chi tiết trong cuộc đời mình. Bởi vì ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, mang tên Khả Dương, đã rời bỏ anh mất rồi :)!


Hôm đấy là sinh nhật lần thứ 19 của anh.

Ngày hôm sau, anh vẫn bình tĩnh, và nói chuyện với em như bình thường. Tất cả đã qua rồi.

Anh học cách đối xử với em chỉ như đứa em gái của anh, chứ không phải một người mà anh từng rất thích.

Anh học cách trấn áp con tim tội nghiệp của mình khi đứng bên cạnh em, và khi em thật tự nhiên vỗ nhẹ vào vai anh rủ anh xuống căng tin.

Anh học cách chú ý vào mọi thứ khác, chú ý vào môn lịch sử Đảng T__T, để thôi không nhìn em, quá nhiều lần trong một ngày!

Dù vậy, đôi khi mọi thứ không bao giờ đơn giản, mặc dù người ta rất cố gắng.

Một người nào đó quan tâm em, một người nào đó yêu em, một người nào đó khiến em yêu… nghĩ lại tất cả mọi chuyện, có lẽ anh đã ngu ngốc thật, khi bỏ qua quá nhiều chi tiết. Ví như khi em nói chuyện với anh về Hiểu Anh, anh đã đơn giản chỉ nghĩ rằng em quan tâm bạn bè.

Hoá ra mọi người đều tỏ tường cả, trừ anh : ).

Thảo nào, người ta cứ bảo, khi yêu ai cũng đều trở nên mù quáng cả. Lúc có người nói với anh câu đó, anh đã bật cười mà nói, nếu có ai mù quáng vì yêu, thì người đó cũng không phải là anh. Bởi lúc ấy, cuộc đời anh quá tốt đẹp, không có bất cứ một vết xước nào khiến anh phải nhụt chí cả, gia cảnh tốt, hình thức tạm được, học hành tốt, tương lai tươi sáng.

Nhưng không sao, tỉnh ngộ sớm cũng tốt!

* *

*

[Dương Dương]

Bữa tiệc hôm ấy thật dài! Em mệt mỏi lê lết về phòng, tiếng guốc cao gót “cộc cộc” lên sàn nhà, lạnh lùng và cô đơn. Em từ chối khi Hiểu Anh đề nghị đưa em về. Không phải sẽ rất rất độc ác với Hiểu Anh, khi mà em vẫn thản nhiên đối xử bình thường với anh ấy, sau khi đã từ chối tình cảm của người ta?





18 tuổi. Mọi thứ không đơn giản như khi em còn 17 tuổi.

17 tuổi,

Em chưa từng nghĩ rằng, mình có thể sẽ làm người khác đau đớn, chỉ bằng một từ “Không”.

17 tuổi,

Em chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một người xuất hiện trong cuộc đời em mà có ảnh hưởng lớn tới em đến thế!

17 tuổi,

Em giật mình khi có người nhìn em suốt cả buổi học, đến mức em không thể cử động bình thường được. Em cảm động khi người đó quan tâm, giúp đỡ em một cách kín đáo (dù vây, lần nào em cũng biết cả), nhưng ngược lại, người đó lại luôn cố gắng một cách ngốc nghếch để giấu kín tình cảm của mình. Người đó rất giỏi giang, thông minh, tính toán nhanh và nhạy bén, nhưng lại vô cùng dại dột và nhút nhát đối với tình cảm của mình. Người đó không hề biết về tình cảm của em.

Thời gian sẽ nuôi dưỡng cho tình yêu thêm ngọt và đậm vị.

Em luôn tưởng như thế, nhưng không lẽ, em nhầm sao?

Hôm ấy là sinh nhật anh. Ngốc ạ, anh nghĩ em không biết sao?

Em ăn mặc và trang điểm thật đẹp, em chuẩn bị cả quà cho anh và Hiểu Anh. Em quá ngượng để dám rủ anh đi chơi riêng đâu đó, nên em vờ rủ anh đến tiệc sinh nhật của Hiểu Anh. Và em dự định là trong buổi tiệc ấy, sẽ tìm bừa một lý do nào đó và chúng mình tách ra trước và đi đâu đó!

Em đã chờ anh ở đó, 1 tiếng, rồi 2 tiếng. Em sợ anh không đến, nhưng em vẫn chờ. Mọi thứ, thật sự có thể đã diễn ra rất tốt đẹp. Nhưng không phải vậy!

Em cận nặng. Mắt em rất kém. Nhưng để phù hợp với cái váy hôm nay, em đã bỏ kính ra. Em không thể nhận ra được anh, và em chờ anh đến bên em.

9h30, em hỏi Hiểu Anh: “Lớp trưởng đến chưa anh?”

“Ơ, nó vừa về rồi em!”

Em cười gượng. Hoá ra mình đã để lạc mất nhau, dù ở ngay bên cạnh nhau thế sao?

Về nhà, em nhắn tin cho anh, hỏi sao anh đến mà không chào em? Anh nói anh bận, phải về sớm. Em cố gắng để không nghĩ gì cả. Em cố gắng để tự nhủ với bản thân, anh bận thật mà.

Nhưng cái nỗ lực yếu ớt ấy của em, đã bị gục ngã hoàn toàn. Ngày hôm sau, anh cố tỏ ra bình thường với em, nhưng lại xa cách lắm, anh biết không?

Em nhận ra, nhưng em không nói gì cả. Em không biết đã có chuyện gì xảy ra. Anh hay invisible trên yahoo với em. Anh ít nói chuyện với em hơn.

Em rất muốn hỏi anh là vì sao, nhưng lời nói đến đầu môi lại nuốt vào trong. Anh nhìn em cười, nhưng chẳng có chút cảm xúc gì!

Chẳng lẽ, mình cứ mãi vậy sao anh? Em sắp không chịu nổi nữa rồi!

* *

*

“Lớp trưởng, đợi em!” – Em chạy theo phía sau anh. – “Anh cũng đi photo phải không? Em đi cùng anh!”

“Có gì đưa anh photo luôn hộ cho.” – Anh nói. Thật khó khăn khi bắt anh một mình đi bên cạnh em.

“Sao anh cứ tránh mặt em vậy!” – Mặc kệ lời nói của anh, em cố níu tay anh lại.

“Anh đâu có tránh mặt em!” – Anh tỉnh bơ, nhưng trong lòng thoáng giật mình.

“Thế hành động của anh gần đây, em phải hiểu thế nào?”

“Tuỳ ý em! Thôi, anh đi nhé, Hương Lan đang chờ anh ở chỗ photo.” – Anh gạt tay em ra. Anh cố tình nhắc đến Hương Lan, Anh biết tin đồn gần đây của bọn trong khối Tự nhiên.

Cái tôi của anh quá lớn!

Anh tiếp tục đi. Anh biết em vẫn đứng sững ở đó. Khuôn mặt tội nghiệp như một đứa trẻ con bị giành mất đồ chơi. Biểu hiện đó luôn làm anh mềm lòng.

Lúc anh trở lại lớp, anh để ý mắt em hơi đỏ.

Chắc em cãi nhau với Hiểu Anh. Điều ấy đánh một đòn đau và tâm trí anh. Anh vờ coi như không thấy gì, trong khi một vài đứa con trai khác xúm xít quanh em hỏi han.

“Dương Dương muội bị đứa nào bắt nạt vậy, nói đi, huynh cho nó mấy cái bạt tai ngay!!”.

“Không không, muội thiếu ngủ ấy mà.”

“Hay về trước đi.”

“Thôi thôi huynh không phải lo cho muội. Muội đi rửa mặt cái cho tỉnh táo.” – Nói rồi em đi ra khỏi lớp.

Cái đầu anh đúng là bị nhúng nước rồi, chẳng hiểu sao chân cũng tự động đứng dậy đi theo em ra ngoài. Anh vẫn lo cho em, như một phản xạ tự nhiên…!

“Sao lại khóc thế?” – Anh đứng dựa bên cạnh bồn rửa mặt, nhìn em đang dấp nước lên mặt.

“Em không khóc! Em chỉ buồn ngủ thôi!”

“Đừng ngang nữa. Nói cho anh xem nào!” – Anh nhẹ nhàng.

“Anh không cần phải đánh em ngã dúi ngã dụi rồi lại cho mượn khăn ướt để đắp lên vết bầm cho đỡ sưng đâu!” – Em nói, vẻ khó chịu.

“Em sao vậy?”

“Em chẳng sao cả, anh đi mà tìm bạn Hương Lan của anh đi. Chuyện của em chả liên quan gì đến anh!” – Em cáu kỉnh và vùng vằng đi trước.

Anh kéo tay em lại. Hành động này ngoài dự đoán của anh, anh không ngờ mình lại cư xử tuỳ hứng vậy.

Em quay lại nhìn anh lạnh lùng. Anh thả tay em xuống, tự mỉa mai bản thân:

“Anh lại làm việc thừa rồi. Thật xin lỗi vì đã xen vào chuyện của em với Hiểu Anh.”

Rồi anh đi trước.

Em ngẩn người trong một lúc lâu.

* *

*

Cho đến hôm nay thì em đã hiểu. Hoá ra là vì anh hiểu nhầm em và Hiểu Anh. Em có nên giải thích luôn không, hay cứ mặc anh thêm một thời gian nữa?

E rằng dù có cho anh cả tháng nữa, anh cũng chẳng nhận ra nổi đâu, bởi vì quả thật, khi yêu, anh ngu như heo vậy!

Nếu em yêu Hiểu Anh, thì sao em lại cứ bám lấy anh và lo lắng đến không ngủ được khi anh cư xử lạnh lùng với em chứ?

* *

*

Trước giờ học hôm sau, em gặp anh ở căng tin. Anh đi với Hương Lan. Em biết anh muốn trêu tức em. Nhưng quả thực, anh thành công rồi đấy, anh biết không?

Dù biết vậy, nhưng em vẫn không thể không buồn. Anh không nhìn em. Em rất muốn anh nhìn em, để em có thể nhìn lại anh, cười tươi và chào nhau thật vui vẻ, như ngày nào mình mới quen nhau!

* *

*

Hương Lan đi trước. Anh ra đến cửa căng tin thì…

“Tít tít”,

“Bạn nhận được một file ảnh và một file text từ Dương Dương qua Bluetooth. Từ chối/ Đồng ý”

Anh quay lại phía trong, thì đã không thấy em đâu. Anh nhấn đồng ý.

“Đang gửi…”

“Đã gửi thành công. Ấn vào đây để xem ảnh”

Em lại định bày trò gì đây? Anh ấn Ok.

Slide ảnh mở ra. Bức ảnh nhận được, đó là hình anh! Anh giật mình nhìn ảnh của mình trên màn hình điện thoại. Trong hình, anh đang đứng trước cổng trường, khuôn mặt cười tươi, một lọn tóc bay bay nhẹ loà xoà trước mắt. Có lẽ lúc ấy anh đang nhìn em. Em chụp lúc nào, anh cũng không rõ nữa!

Anh thoát khỏi trình duyệt ảnh và vào file text.

“Anh rất thông minh, anh tính xác xuất rất nhanh. Nhưng có một điều anh đã không ngờ tới, đó là… Em yêu anh!

P.s: Em nhớ là anh nói anh rất hay quên Bluetooth của điện thoại, và em hi vọng mình sẽ may mắn.”

Anh đứng đờ người ra một lúc lâu, như thể không tiêu hoá nổi những điều mình vừa đọc. Anh lướt qua tất cả các khả năng có thể xảy ra: Biết đâu là một người trùng tên, em định gửi cho một ai khác nhưng gửi nhầm cho anh… Và trong chốc lát, anh nhận ra, chỉ có một khả năng duy nhất, đây là sự thật!

Anh vào phần soạn thảo văn bản, và gửi lại cho em một file text cũng qua bluetooth:

“Anh biết em đang ở đâu đó quanh đây. Anh muốn nhìn thấy em nên xin em hãy xuất hiện trong tầm mắt của anh!!!”

Hết.

Kết: Tôi biết cuộc đời không phải lúc nào cũng ngọt ngào và suôn sẻ như vậy, nhưng tôi vẫn thích, và đã viết một kết thúc có hậu. Bởi, những người yêu nhau, xin hãy tin tưởng ở nhau :).

Chưa bao giờ là quá muộn để nói lời yêu!

Ngoại truyện: “Đừng yêu ai ngoài anh!”

Một ngày nọ, đang ngồi tự học với Dương Dương trong thư viện, tự nhiên Khánh Duy nhớ ra chuyện cũ, bèn nhân lúc người ấy đang lơ đãng không tập trung vào bài, lay lay tay phải, hỏi nhỏ:

“Ngày đầu tiên đến lớp, em ấn tượng với ai đầu tiên?”

“Anh hỏi làm gì?” – Dương Dương lại cắm cúi làm bài tiếp.

“Thằng khỉ Hiểu Anh chứ gì?” – Khánh Duy giận dỗi.

“Anh đừng tị nạnh từng cái vụn vặt thế nữa!” – Dương Dương quay sang, véo tai anh... đùa.

“Anh muốn biết thật mà Dương Dương!” – Khánh Duy nài nỉ như trẻ con đòi bánh kẹo.

“Ờ, là anh!” – Dương Dương nói. Thực ra câu hỏi này cô cũng không khó trả lời lắm, chẳng qua dạo này cứ thỉnh thoảng anh lại nghĩ ra dăm ba câu kiểu này để hỏi cô.

“Vì sao?” – Khánh Duy mặt mũi hớn hở.

Dương Dương tự nhiên cứng họng. Rõ ràng là cô trả lời thật, nhưng bây giờ mà nói lý do, chắc anh giận mất. Hôm ấy cô để ý anh, chẳng qua vì anh… mặc áo màu vàng. Trong quan điểm của cô, con trai mà mặc áo màu vàng choé, trông ái quá đi! Thế là đành nói đại:

“Mắt anh rất đẹp!”

Câu này cô nói cũng không sai, thỉnh thoảng cô vẫn nói điều này với anh. Mắt anh quả thực rất đẹp, vừa sâu, vừa đen, nhìn rất thu hút và ánh lên vẻ thông minh hiếm có. Nhưng phải mãi về sau cô mới phát hiện ra. Vì buổi đầu tiên… cô không đeo kính. Hôm trước đi học vừa bị gãy kính, nào đã kịp mua lại, thành ra nhìn mặt ai cũng mờ mờ ảo ảo cả! May mà anh không nhớ điều này… Phù…

Khánh Duy có vẻ thoả mãn với câu trả lời của Dương Dương, thò tay ôm ngang eo cô và hôn nhẹ vào má: “Dương Dương, đừng yêu ai ngoài anh!”

***

Về sau, có lần Dương Dương mang chuyện ở bữa tiệc sinh nhật Hiểu Anh ra kể cho Khánh Duy. Anh nghe xong, vừa tiếc, vừa bực bản thân. Hoá ra chì vì một chuyện nhỏ như vậy…

“Thế quà anh đâu?” – Khánh Duy hỏi, dáng vẻ chờ đợi.

“Hết sinh nhật rồi, để năm sau tặng bù!” – Dương Dương cười gian.

“Em đúng không phải là ác bình thường mà!” – Khánh Duy than thở

Vertus Fluid Mask 3.0.8.5486Portable- Tách vật ra khỏi ảnh thật dễ dàng.(Hướng dẫn by me)



Mình sẽ hướng dẫn cho các bạn dùng soft này bằng ảnh thật dễ dàng.
Mình sẽ tách chú chó này ra khỏi nền...


Giao diện chính của chương trình có các thành phần sau đây, bạn chỉ vào các icon trên đó nó sẽ ra tên của công cụ, nhấn chặt nó sẽ ra các lựa chọn.
- Keep Exact, Local và Global Brushes: chọn những phần cần giữ lại bằng tay hoặc theo vùng.
- Delete Exact, Local và Global Brushes: chọn những phần cần xóa bằng tay hoặc theo vùng.
- Blend Exact, Local và Global Brushes: phần này có thể tách tự động những đường viền phức tạp của vật thể ra khỏi ảnh mà trông vẫn rất hoàn hảo. Có thể nói đây là tính năng hay nhất của chương trình.
- Erase Exact, Local và Global Brushes: tẩy những vùng đã chọn cắt hoặc giữ.
- Patch tools: tự tạo các vùng trên tấm ảnh, tính năng này khá phức tạp, chỉ dành cho người dùng cao cấp.
- Force Edge: tính năng này giúp bạn có thể phối các tông màu sao cho đều nhau để người xem có cảm giác thật hơn.

Để xử lý một tấm ảnh bất kỳ, bạn phải xác định vật cần tách, sau đó dùng các công cụ trên để bôi chọn và chỉnh sửa tùy ý. Tiếp theo bấm tổ hợp phím Ctrl+U để xem thử. Đối với những tấm ảnh có những phần tóc đan xen và không thể làm theo cách thông thường, bạn cần sử dụng tới tính năng cao cấp Blend Exact Brushes. Bạn chọn công cụ này từ thanh sidebar bên trái, sau đó bao chọn phần khó tách ấy (thường là tiếp giáp giữa vật và nền), sau đó bấm Ctrl+U để xem thử. Thử nghiệm với bức ảnh người đàn ông tóc xoăn trong ảnh, kết quả rất tốt, vật đã được tách ra khỏi nền hoàn hảo chỉ trong khoảng 3 phút thao tác.

Nào làm theo các bước này nha:
B1: Mở chương trình, chọn File/ Open/ Chọn hình muốn tách(ở đây mình chọn hình con cún)
Sau khi hình hiện lên khỏi màn hình, các bạn chờ cho nó load các mảng của hình trong khoảng 1 phút sẽ ra thế này:



B2:Dùng Keep Exact(Bút chì màu xanh lá cây) để bao phủ lấy con cún đó, để điều chỉnh độ rộng của công cụ bao phủ thì chỉnh ở thanh kéo Size ở trên đầu. Chỉnh độ tương phản thì chỉnh thanh trượt Mask Opacity.
Để xóa các vùng đã bị thừa ra không mong muốn dùng công cụ Delete Exact (Bút chì màu đó)
Sau khi bao vùng đối tượng cần cắt xong nó sẽ hiện ra như sau:


Nút Blend Exact (Bút chì màu xanh lam) Để chia các vùng khó chia như tóc hay các vùng phức tạp giữa vật và nền.

B3: Sau khi làm xong bước 2 các bạn ấn Ctrl+U để xem kết quả, nếu ưng ý thì Save As vào, còn ko ưng ý thì sửa lại là ok!

Như thế đã ổn chưa...hì...Chúc các bạn làm tốt nha!
Bản quyền: Nguyễn Khánh Duy.

LinkDown:
http://rapidshare.com/files/160952056/VertusFluidMask3.0.8.5486Portable.rar

Người Nhật ăn bằng mắt! ^^

-Người Nhật ăn bằng cả tất cả các giác quan chứ không phải bằng miệng. Miệng để ăn, lưỡi để cảm nhận vị ngon của thức ăn, mũi để hửi mùi thức ăn, mắt để thưởng thức vẻ đẹp của món ăn, tai để nghe âm thanh món ăn được nhai trong miệng...
Bản tính của người Nhật vốn tỉ mỉ và khéo léo gần như bậc nhất so với các dân tộc trên thế giới. Họ xem việc ăn uống là một nghệ thuật, vì thế, bài trí món ăn sao cho đẹp, cho bắt mắt... cũng là một trong những tiêu chí đầu tiên để món ăn được ngon miệng. Những hộp cơm hộp, những lát bánh mì, những miếng sushi, miếng bánh ngọt... tưởng như rất đỗi bình thường nhưng dưới bàn tay sắp xếp khéo léo của các đầu bếp đã trở nên hấp dẫn hơn, bắt mắt hơn.


















































Ảnh: Sưu tầm

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More