Loading

Friends

Blog Radio142: Luôn có hai người chờ tôi trên con đường đời...



Lời tác giả: “Em muốn gửi tới chương trình một câu chuyện có thực về người bạn mà em rất yêu quý để tiếp nối những dòng cảm xúc của Blog Việt.

Ở đó, chúng ta bắt gặp một trái tim đầy thương tích vì những mất mát, những nỗi khổ đau, nhiều khi tưởng như chẳng gượng dậy nổi. Nhưng với niềm tin, nghị lực và một tình yêu chân thành, người bạn đó lại có lí do để bước tiếp, khẳng định sự tồn tại của mình trong cuộc đời này. Sống là không ngừng vươn lên, dừng lại có nghĩa là chết và hãy tin rằng luôn có những điều kì diệu trong một tình yêu chân thành - đó cũng là những gì em muốn gửi gắm qua câu chuyện này."


Blog Radio - Từng đợt sóng nhẹ nhàng xô bờ, như cũng đã thấm mệt sau cả một ngày dài ầm ào, nhảy nhót. Mặt biển phản chiếu ánh trăng lấp lánh tựa như một tấm thảm nhung huyền dát đầy kim cương. Vị muối mặn nồng thoảng qua trong gió nhẹ. Biển đêm, thơ mộng và huyền ảo!

Bóng tôi đổ dài trên cát. Nhẹ bước, cát mịn luồn vào từng ngón chân cùng nước biển. Mát rượi ! Tôi hít một hơi thật sâu, căng phồng lồng ngực, tận hưởng cảm giác khoan khoái ấy. Mọi ưu phiền như bay theo gió, hoà tan cùng vị mặn chát của nước biển. Chẳng còn chút vướng bận. Mênh mông và dữ dội là thế, nhưng đứng trước biển, tôi luôn có cảm giác bình yên đến lạ lùng.

- A...a....a...a....a...

Tiếng hét từ phía xa vọng lại như xé toạc không gian tĩnh lặng. Thoáng giật mình, tôi dõi mắt kiếm tìm theo hướng âm thanh không mấy êm tai đó phát ra. Mắt tôi dừng lại trên một mỏm đá quen thuộc nhô ra phía biển. Nơi đó, thuở nhỏ, tôi vẫn thường ngồi lặng thinh hàng giờ cùng nỗi nhớ về ba mẹ khi họ đi làm ăn xa, chỉ còn lại mình tôi... Và tới giờ, mỗi khi lòng nặng trĩu tâm sự đây vẫn là điểm đến số 1 mà tôi lựa chọn để rồi sau đó trở về với nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, đứng trên đó lại là một “kẻ phá bĩnh”. Một chút tò mò, lao mình đua với gió theo con đường tắt ngắn nhất. Vài phút sau, tôi đã đứng trên mỏm đá đó. Trên này, gió biển thổi thật mạnh như muốn đưa tất cả lên cao bay lượn. Trước mặt tôi là một cô gái. Mái tóc dài cuốn tung trong gió. Ánh trăng tạo thành đường viền lấp lánh sắc vàng bao bọc lấy thân hình mảnh dẻ của cô. Trên nền biển đêm, cô gái hệt như một thiên sứ vừa hạ cánh xuống nơi đây. Bất giác, cảnh tượng đó khiến tôi choáng ngợp. Nhưng trước dáng đứng chênh vênh ấy, tôi không thể không lên giọng nhắc nhở:

- Lùi lại đi, cô bé ! Chỗ đó chỉ dành cho một vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp thôi.

Cô gái nhẹ nhàng xoay người lại. Nhìn tôi không chớp mắt. Một nụ cười rất nhẹ thoảng qua trên môi, cô thản nhiên đáp:

- Nếu vậy thì tôi sẽ là một cascadeur ưa mạo hiểm!

Bất ngờ trước câu trả lời sắc sảo pha chút hóm hỉnh, tôi cũng chẳng chịu đuối lí:

- Trước khi thực hiện ý tưởng không mấy thú vị đó, hãy tìm cho mình một ê-kip hỗ trợ nhé cô bé

Cô gái bước về phía tôi. Nở một nụ cười thật tươi và nói:

- Tôi sẽ không lao xuống biển như anh đã nghĩ đâu. Có lẽ anh xem quá nhiều phim hành động rồi. Chỉ là hét thật to xả stress, đứng ở một nơi thật cao để nỗi buồn thổi bay theo gió mà thôi. Và...đừng gọi tôi là cô bé !

Cô gái tặng cho tôi một cái nháy mắt đắc thắng rồi đi lướt qua tôi. Bóng cô khuất dần sau con dốc nhỏ phủ đầy hoa dại. Còn lại mình tôi đứng đó, bật cười với chính những suy nghĩ vừa rồi của mình.Gió biển táp mạnh vào người và hình như đêm nay trong gió có chút gì thật ngọt ngào...

Đó là lần đầu tiên tôi gặp em. Thật tình cờ nhưng dường như đó là nhân duyên, là định mệnh. Nhờ có nó tôi đã tìm được một nửa của cuộc đời mình, đã có một tình yêu đích thực. Em, nhẹ nhàng mà vẫn đầy cá tính như biển vậy, có lúc thật dữ dội mà nhiều khi lại dịu êm. Bên em, tôi thực sự là chính mình. Trước biển, trong ánh nến lung linh, tôi đã nói yêu em và ngày đó tôi là kẻ hạnh phúc nhất khi nghe em thầm thì:

- Như sóng mãi xô bờ, chúng mình sẽ luôn bên nhau anh nhé!

Tiếng cười trong veo của em hoà trong gió, tiếng sóng biển ầm ào vang vọng bên tai. Những kí ức dịu ngọt như đánh thức tôi bừng tỉnh…




Tôi nheo mắt vài lần trước khi có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh. Phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang lên những tiếng tít...tít... đều đặn. Tấm rèm trắng nhẹ bay trong gió. Bên cửa sổ, mẹ đứng đó lặng thinh. Từng tia nắng chiếu xiên ngang càng làm lộ rõ vẻ suy tư đầy lo âu trên khuôn mặt bà. Bất chợt, ánh mắt tôi và mẹ gặp nhau. Mẹ nở nụ cười thật hiền. Từ năm 16 tuổi cho tới mãi bây giờ - khi đã là một chàng trai 22 tuổi, tôi mới thấy lại được nụ cười ấy. Đó chẳng phải nụ cười xã giao của một bà chủ lớn trong những cuộc làm ăn với đối tác, chẳng còn cái vẻ lạnh lùng mà thật gần gũi. Mắt mẹ ánh lên niềm vui cũng rất khác thường ngày. Chẳng phải niềm vui khi thắng lớn trong một hợp đồng làm ăn mà như khi tìm lại được một điều gì ý nghĩa lắm trong cuộc đời tưởng chừng như đã đánh mất.

Không vồ vập nhưng tôi có thể cảm nhận được giọng nói của mẹ run run:

- Cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy bối rối. Vội đáp lời:

- Con đã ngủ mấy ngày rồi ạ ?

- Đúng một tuần. Có lẽ liều thuốc gây mê hơi mạnh - Mẹ khẽ nói.

Tôi cũng không thể nghĩ rằng ca phẫu thuật hiến tuỷ cho bố lại khiến tôi hôn mê lâu đến vậy...

Bố tôi là một ông chủ có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Từ thuở nhỏ, bố đã trở thành một thần tượng trong tôi. Sau này khi lớn hơn một chút, tôi luôn ấp ủ ước mơ sẽ “thắng” bố, vượt trên cả bố bây giờ để chứng minh khả năng của mình, cũng là để ông có thể tự hào về tôi - người con trai duy nhất của ông.

Ngày mẹ báo tin cho tôi biết bố bị viêm tuỷ giai đoạn cuối cũng là khi ông được đưa sang Nhật để tiếp tục điều trị. Lòng tôi hụt hẫng. Cái khí chất mạnh mẽ bố đã truyền cho tôi từ nhỏ nhưng khi nghe tin đó, nỗi lo sợ dâng lên, ám ảnh tôi trong từng suy nghĩ. Kì thi cuối khoá với tôi áp lực hơn gấp bội cùng với nỗi lo lắng cho tình hình sức khoẻ của bố ngày một xấu đi. Ngay sau khi bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp, tôi bay sang Nhật thăm bố.

Khi còn bé, mỗi lần vào bệnh viện thăm bà nội ốm, tôi vẫn thường phồng mồm nín thở khi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng và run sợ trước những cảnh máu me, những tấm băng ca trắng toát khuất dần sau khu nhà xác...Ở nơi đây, ranh giới giữa sự sống và cái chết dường như thật mong manh ! Bước dọc hành lang bệnh viện Tokio, nỗi sợ khi thơ bé trở lại trong tôi nhưng nó đã rất khác trước. Tôi giấu nó thật sâu trong lòng. Ngoài mặt chỉ còn lại sự điềm tĩnh.

Phòng bệnh của bố nằm ở cuối hành lang. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bố nằm đó xanh xao, yếu ớt. Những thiết bị hiện đại nhất đặt quanh giường bệnh như chỉ trực tới khi khả năng xấu nhất xảy ra. Căn bệnh quái ác đang dần hút cạn sinh lực trong ông. Nếu còn là một cậu bé trước cảnh tượng này có lẽ tôi đã oà khóc. Nhưng giờ, tôi thay vào đó một nụ cười để chào bố. Bố nhìn tôi, ánh mắt sáng lên niềm vui. Ông chẳng thể nói được nhiều nữa. Đàn ông thường ít bộc lộ tình cảm như phụ nữ. Nhưng hôm nay, trong lặng yên tôi đã nắm lấy bàn tay bố thật lâu. Chính bàn tay này đã che chở, bảo vệ cho mẹ con tôi suốt những năm tháng qua. Gìơ đây, nó hằn in dấu vết của thời gian và bệnh tật. Lúc ấy, tôi ước giá như mình có thể truyền thêm cho bố sức mạnh để ông vượt qua giai đoạn khó khăn này.

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn, bố ạ !
Bố khẽ mỉm cười - nụ cười của một người bố với người con trai chứ không phải nụ cười của một ông chủ lớn, dù tôi biết rằng câu nói đó chỉ để trấn tĩnh cho chính bản thân mình.




Mẹ vẫn đứng đó, im lặng nhìn hai bố con tôi. Mẹ gầy đi nhiều. Vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn dường như cũng chẳng thể che giấu nỗi lo lắng đang hiện rõ trên nét mặt bà. Hơn lúc nào hết, tôi hiểu mình cần là chỗ dựa cho mẹ và chẳng thể yếu mềm.

- Hãy để con hiến tuỷ cho bố. - Tôi năn nỉ.

- Không được. - Mẹ quả quyết.

Tôi nhìn mẹ với ánh mắt nảy lửa. Hai bàn tay nắm chặt. Cảm giác bất lực khi chẳng thể giúp bố nếu không có sự đồng ý của mẹ. Chỉ có hiến tuỷ mới có thể đưa bố thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Nhưng chỉ là “có thể”. Bác sĩ nói, khả năng phẫu thuật thành công cho bố là không nhiều bởi ông đang ngày một yếu đi. Nhưng nguyên nhân chính khiến mẹ không đồng ý để tôi làm phẫu thuật có lẽ do lượng tuỷ phải hiến khá nhiều tới mức có thể khiến tôi vĩnh viễn không đi lại được.

- Mẹ không muốn bất cứ điều tồi tệ nào xảy ra với hai bố con nữa...

Giọng nói ngẹn ngào. Nước mắt mẹ lăn dài trên hai gò má. Tôi như chết lặng. Lần đầu tiên, tôi thấy mẹ khóc. Lần đầu tiên, tôi thấy sự yếu đuối ở mẹ thể hiện ra ngoài chẳng cần phải che đậy bằng vẻ ngoài tưởng như thật mạnh mẽ. Mọi chuyện ập tới quá nhanh, dường như quá sức chịu đựng của bà. Hôm nay, tất cả vỡ oà thành những giọt nước mắt đắng chát...Tôi hiểu nỗi lo sợ trong lòng mẹ. Nhưng chẳng gì có thể lay chuyển quyết tâm của tôi để giành giật sự sống cho bố:

- Trước kia, mẹ đã từng dạy con rằng, trong bất cứ việc gì, nếu còn có thể thì đừng vội vàng từ bỏ. Hãy cố gắng bằng tất cả khả năng mình có thì dù thành công hay thất bại cũng sẽ không xấu hổ với chính bản thân mình. Đây là cơ hội cuối cùng cho bố, cũng là cơ hội để mẹ con mình có thể bên bố lâu hơn. Mẹ hãy để con giúp bố.

Mẹ nghẹn lời trong nước mắt. Còn với tôi, đó như một sự đồng ý lặng thầm.Tôi đang đánh cược với số phận, tương lai của chính mình và thách thức Thần Chết để thấy lại nụ cười của bố như ngày nào. Phần thắng không nhiều nhưng tôi vẫn có niềm tin Thần May mắn sẽ mỉm cười với bố con tôi.

Giờ phút quyết định đã tới. Tôi và mẹ bước dọc hành lang tới phòng phẫu thuật. Trong thời khắc cuối cùng ấy, bà vẫn thuyết phục tôi suy nghĩ lại về quyết định của mình. Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười tràn đầy hi vọng và trấn an mẹ:

- Con sẽ mang bố trở về với mẹ con mình. Mẹ đừng quá lo!

Tôi bước theo các bác sỹ và y tá. Còn mình mẹ đứng đó. Cánh cửa phòng phẫu thuật dần đóng lại...

Một tuần đã trôi qua sau ca phẫu thuật. Mọi chuyện xảy ra trong thời gian đó tôi chẳng hề hay biết. Ngay lúc này điều tôi quan tâm nhất là kết quả ca phẫu thuật và tình hình của bố ra sao?

Tôi vội vã hỏi mẹ:

- Bố con sao rồi hả mẹ?

Mắt mẹ hoe đỏ. Bà lặng im nhìn tôi.Thời gian như ngừng trôi. Sự hồi hộp, nỗi lo lắng và cả sự sợ hãi, tất cả bỗng chốc ùa về trước khi mẹ cất lời:

- Ca phẫu thuật thành công. Bố đang nằm ở phòng cách li.

Dứt lời, mẹ quay bước thật nhanh đi ra phía cửa lấy lí do đi tìm bác sĩ kiểm tra tình hình sức khoẻ cho tôi

Cảm giác sung sướng khi cướp lại được sự sống cho người thân yêu nhất từ tay Tử Thần xua tan mọi lo âu. Lòng tôi nhẹ bỗng. Lần này tôi và bố đã thắng. Tôi như muốn cho cả thế giới biết điều đó. Nhưng người đầu tiên tôi muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này là em- người tôi yêu. Tôi ngồi dậy, định đi ra phía tủ đồ lấy chiếc laptop để gửi e-mail cho em. Nhưng sao thế này, đôi chân tôi chẳng hề nhúc nhích. Cứ nghĩ đó chỉ là hậu quả do một tuần không đi lại. Nhưng càng cố gắng, hai chân vẫn bất động... Tôi ngã nhào xuống sàn. Trong khoảnh khắc tôi nhớ lại lời bác sĩ đã nói. Nỗi sợ hãi lại ùa về khiến tôi toát mồ hôi. Đúng lúc đó, mẹ quay trở vào. Bà chạy ngay tới chỗ tôi. Đôi bàn tay run run đỡ tôi ngồi dậy. Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, khẽ nói:

- Mẹ ! Có phải...đôi chân của con đã...

Mẹ như đang cố ngăn cho những giọt nước mắt đừng rơi trước mặt tôi. Không nói nên lời, bà chỉ khẽ gật đầu...Tôi gượng cười! Chua chát! Nhớ tới thái độ bất thường của mẹ trước đó, tôi hoài nghi:

- Mẹ có còn giấu con điều gì? Có thật cuộc phẫu thuật đã thành công? Mẹ nói đi ! - Tôi hét lớn.

Mẹ khóc nấc lên thành tiếng...
- Bố...bố con... đã...qua đời...ngay sau ca phẫu thuật...

Tai tôi ù dần đi sau khi nghe câu nói ấy. Đầu óc trống rỗng. Tôi cười vang như một kẻ điên dại mà nước mắt cứ tuôn dài từng hạt mặn chát. Vài phút trước ngỡ tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời thì giờ đây, tôi là kẻ bất hạnh nhất thế gian. Trái tim tôi như bị bóp ngẹt. Sự ra đi của bố khiến tôi đau đớn gấp bội so với khi biết mình bị liệt. Mất mát chẳng gì có thể bù đắp nổi. Tôi đã thất bại, thất bại thảm hại trong cuộc chơi mạo hiểm với số phận. Tiếng cười, tiếng khóc hoà lẫn, vang khắp phòng bệnh...

Hoàng hôn buồng dần trong ánh nắng vàng vọt.




Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng mỗi khi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, lòng tôi không khỏi nhói đau. Cuộc đời như một ly cocktail đầy màu sắc và hương vị. Chua vẫn có thể làm cho ngọt, ngọt vẫn có thể làm cho đằm dưới tay của một bartender giỏi. Nếu vậy lúc này, tôi sẽ là một bartender thật tệ. Ly cocktail tôi pha chế chỉ đầy vị đắng chát của nỗi thất vọng, buồn chán với màu sắc đen tối, ảm đạm. Tôi cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình nhưng vẫn chẳng thể thoát ra khỏi nỗi chán chường.. Tôi suy sụp...

Từ giờ, tôi sẽ chẳng thể bước đi trên đôi chân của mình nữa.

Sẽ chẳng thể cưỡi trên con “chiến mã” quen thuộc đi tới bất cứ nơi đâu mình muốn.

Sẽ không còn những chiều lang thang trên biển, chạy đua với gió. Chẳng thể đua theo những trận cầu nảy lửa trên sân.

Chẳng thể chạy ngay tới bên những người thân yêu khi họ cần một bờ vai..

Cuộc sống sẽ chẳng còn như trước...

Và ngày đó, tôi quyết định rời xa em.

E-mail gửi em, tôi viết rồi lại xoá cả chục lần. Enter ! Cuối cùng, lá thư đã được gửi đi. Thêm một nhát cứa rất sâu, đau nhói lên trái tim vốn đã nhiều vết thương chưa kịp lành. Trong tình yêu, nếu phải chọn lựa, hãy chọn người đem lại nụ cười cho mình. Tôi đã tìm được một người như thế nhưng giờ phải học cách buông tay khỏi Thần Hạnh Phúc dù trái tim vẫn còn yêu em tha thiết. Em còn cả một tương lai phía trước, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho em.Nếu yêu một ai đó là luôn mong muốn và làm tất cả để người đó được vui vẻ, hạnh phúc thì có lẽ đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho em.Có thể em sẽ cho tôi là một kẻ tàn nhẫn, sẽ oán hận tôi.Nhưng tôi chẳng thể làm khác, dù biết rằng tôi đang đánh mất một điều quý giá nhất trong cuộc đời mình...Sâu trong đêm, có những góc tim âm thầm vỡ, có những giọt mặn chát lặng lẽ rơi!

Những ngày sau đó, tôi vẫn sống trong giằn vặt, khổ đau. Người nói lời chia tay không chỉ mất đi người yêu mà còn mất đi cả tình yêu. Có thể không còn xiết chặt tay nhau trên con đường đời, không còn tựa vai nhau chia sẻ bất cứ lúc nào, không còn chung ước mơ về một mái ấm...Nhưng không có nghĩa là không còn quan tâm nhau, lo lắng cho nhau. Chia tay đâu phải không còn yêu... Có lẽ trong suốt cuộc đời này, tôi sẽ chẳng bao giờ yêu một người con gái nào khác nhiều như đã yêu em. Những kí ức đẹp đẽ nhất về tình yêu của chúng tôi, về em, tôi chôn giấu. Nhưng nỗi nhớ vẫn ùa về để nghe tim đau nhói!

Tôi muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì tôi có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Nhiều đêm tỉnh dậy, tôi thấy mẹ khóc, nước mắt lăn dài. Suốt những tháng ngày qua, mẹ đã gồng mình lên chống chọi với tất cả chẳng một lời than thở, ngay cả khi tôi đã buông trôi mọi thứ. Nỗi đau mẹ nén vào trong lòng để tiếp tục chăm sóc cho tôi. Chỉ đêm, nó mới được ép ra ngoài qua những giọt nước mắt đắng chát. Phút ấy, tôi nhận ra...mình đã sai. Có những nỗi đau vẫn mãi chỉ là nỗi đau nếu ta không chịu thoát khỏi chúng. Vậy mà tôi cứ ôm mãi nỗi đau ấy để nó gặm nhấm cạn dần niềm tin trong tôi mà chẳng dám đối mặt với sự thật. Hành động của tôi chẳng khác nào một kẻ hèn nhát.

- Mẹ...con xin lỗi ! – Tôi khẽ nói.

Mẹ nhìn tôi thật hiền...

- Cười nhiều và xin lỗi ít bao giờ cũng tốt hơn, con trai ạ.

Đêm đó cũng là lần đầu tiên tôi được nghe mẹ kể về chuyện đời của bố mẹ. Biết bao thử thách, thăng trầm của cuộc đời, bố mẹ đã dũng cảm đối mặt, cùng nhau vượt qua để có được thành công như ngày hôm nay.

- Ngay cả khi bà ngoại phản đối gay gắt tình yêu của bố mẹ vì cho rằng không môn đăng hộ đối, bố con vẫn không bỏ cuộc. Và cho tới hôm nay, bố đã làm tất cả để chứng minh cho bà ngoại thấy bố có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ hơn bất kì ai. Mẹ cũng chưa bao giờ hối hận khi đã chọn bố con.

Những gì tôi phải chịu đựng so với nhưng gì bố mẹ đã trải qua có lẽ chẳng là gì cả. Vậy mà tôi đã vội chán nản, buông xuôi. Nỗi sợ hãi đã choán lấy toàn bộ lí trí tôi trong suốt thời gian qua khiến tôi quên mất rằng thiếu đi một đôi chân không phải là đã mất tất cả. Tôi còn một đôi tay để thực hiện ước mơ trở thành một IT cừ khôi. Tôi còn sự động viên và tình yêu thương của mẹ. Tôi còn những người bạn chân thành. Tôi còn rất nhiều... Và chỉ cần vậy là tôi lại có niềm tin để cố gắng. Nhưng...có một điều tôi sẽ phải nuối tiếc suốt đời khi đã để mất một người mình yêu thương và yêu thương lại mình...

Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở. Vẫn bóng dáng thân quen ấy, vẫn nụ cười thật tươi trên môi. Cảm giác như nghẹn thở. Không tin vào mắt mình, trước mặt tôi lúc này là... Em

Nhật Bản-Việt Nam, khoảng cách cả ngàn km chẳng thể ngăn cản em đến với tôi, chẳng thể chia cắt tình yêu của chúng tôi như tôi đã từng nghĩ. Yêu là làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Nhưng tôi đã quên mất một điều rằng, yêu cũng là khi sung sướng hay khổ đau, lúc vui hay lúc buồn...cũng sẽ luôn bên cạnh người đó. Tình yêu mà em giành cho tôi khiến tôi nhớ rằng yêu là làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Nhưng yêu cũng là khi sung sướng hay khổ đau, lúc vui hay lúc buồn...cũng sẽ luôn bên cạnh người và hiểu rằng trong tình yêu cũng cần lắm sự dũng cảm như bố đã làm trước kia để mãi có mẹ.

Thật dễ để cảm ơn những điều tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội để cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo.

Cảm ơn những thử thách để tôi thấy mình trưởng thành hơn.

Cảm ơn những mất mát để tôi biết mình luôn được yêu thương thật nhiều.

Cảm ơn những ngày không em để biết có nhau quan trọng như thế nào.

Cảm ơn những lúc khó khăn để biết rằng dù có ra sao, ít nhất luôn có hai người chờ tôi trên con đường đời...

Hạnh phúc là có một việc gì đó để làm, có một người để yêu và có điều gì đó để hi vọng. Và giờ, tôi đã có được điều đó.

Tôi ôm em thật chặt vào lòng và sẽ không bao giờ để mất em một lần nữa.

Google Earth Pro 5.0.1337 Precracked



LinkDown: Ở Đây
(Bản PreCracked cài trực tiếp, không cần Crack)
Nếu các bạn không thích dùng hàng Cracked thì có thể down Google Earth miễn phí Ở Đây.
Nhận xét: Với bản pro này độ phân giải hình ảnh sẽ rõ nét hơn và có nhiều công cụ hơn phục vụ chúng ta. Tôi thích dùng GEP để đo đường và xem bản đồ trước khi đi đâu đó.

Internet Download Manager 6.0 Silent- Không cần Crack!

Posted Image

LINKDOWN: Ở ĐÂY
Nguồn: BVTH
Tác giả bản Silent: Se7en!
Lưu ý quan trong: Trước khi cài nhớ xóa sạch bản cũ bằng Total Unistall, cẩn thận hơn tắt luôn Modem trước khi xóa nhé!

Tranh 3D vẽ bằng Bút Chì

Fredo, một cậu bé 17 tuổi, người Chile đã dùng dụng cụ đơn giản tạo nên các tác phẩm 3 chiều với chủ đề con bướm, con voi, ác quỷ, người lạ mặt…


Nhận xét: Mình sưu tầm cái này trên VNExpress, thoạt đầu nhìn ai cũng thấy và công nhận cậu bé này quả là 1 thiên tài với các bức vẽ khá sống động. Nhưng nếu các bạn có ước mơ và niềm say mê mình tin các bạn cũng sẽ làm được như cậu bé này. Cố lên nhé!

FILE minimizer Pictures 2.0 - Phần mềm chuyển đổi dung lượng hoặc kích thước đồng loạt các ảnh (Hướng dẫn by me)


Khi bạn chụp ảnh từ máy ảnh thì các bức ảnh sẽ có dung lượng rất cao. Do nó còn chứa nhiều thông tin trong bức ảnh và luôn để chất lượng cao nhất. Như thế sẽ rất khó để chia sẻ các tấm ảnh này lên mạng do dung lượng quá lớn tới hơn 4MB 1 tấm, liệu bạn có chịu ngồi đó mà up suốt cả buổi không. Mặt khác khi up các bức ảnh đó lên do dung lượng nặng nên sẽ load trang web rất lâu, và làm tốn rất nhiều tiền của những người không dùng mạng trọn gói muốn vào xem ảnh. Liệu đó có phải là giải pháp hay.
Có rất nhiều mẹo vặt để chuyển đổi dung lượng tấm ảnh xuống mà ko làm giảm dung lượng là bao như dùng Photoshop hay Paint. Nhưng những cách đó chỉ chuyển đổi từng tấm 1. Nếu bạn có nhiều ảnh thì sao???

FILEminimizer Pictures 2.0
- Phần mềm chuyển đổi dung lượng hoặc kích thước đồng loạt các ảnh mà không làm mất đi chất lượng của tấm ảnh. Thực sự là 1 soft rất hữu ích cho các bạn nghiện chụp ảnh rồi post lên mạng. hì hì.
Các bạn có thể down ở đây (Bản Portable không cần cài đặt 5.2MB)

Hướng dẫn sử dụng:
B1: Trong giao diện chính của chương trình, các bạn chọn Open Files để lựa chọn các tấm ảnh muốn đưa vào để chuyển đổi. Ok! Nếu muốn chọn nhiều các bạn có thể khoanh vùng bằng chuột, ấn Ctrl hoặc Shift để chọn...
http://screenshotuploader.com/i/EXzDTwEwlnI.jpg

B2: Sau khi chọn xong, ấn Ok. Nếu muốn thêm ảnh vào nữa ấn Add to List, nếu muốn xóa ấn Remove from List. Khi đã ưng ý, các bạn ấn Optimize Files để thực hiện quá trình nén dung lượng ảnh. Quá trình này diễn ra tùy thuộc dung lượng tấm ảnh, nếu 2 hay 3MB thì rất nhanh.
Lưu ý trước khi nén ảnh các bạn chọn đường dẫn lưu ảnh đã nén cho hợp lý ở phần Save Optimizer Files in foder (mặc định là Desktop)
http://screenshotuploader.com/i/DDDDpppcJqw.jpg
http://screenshotuploader.com/i/xpZWY3VHquB.jpg

B3: Ngoài ra các bạn có thể chỉnh sửa kích thước hay dung lượng, tính chất ảnh nén ở Configuration ở cột trái hay Settings ở dưới góc phải phần mềm.
Ok! Vậy là tạm ổn rồi đó. Các bạn về nghiên cứu thêm nhé. Chúc các bạn có những bức ảnh thật đẹp và nhẹ để up lên mạng khoe bạn bè. Have Fun! Thấy hay comment mình nha để khích lệ viết tiếp hướng dẫn dùng soft!

Screenshot Uploader - Chụp ảnh màn hình và up trực tiếp lên web.(Hướng dẫn by me)


Screenshot Uploader! Một soft chụp ảnh màn hình và up load ngay trên Desktop giúp bạn tiết kiệm thời gian không phải lên các host upload ảnh. Ngoài ra nó còn giúp bạn có thể chỉnh sửa dễ dàng tấm ảnh chụp màn hình với các tính năng tiện dụng của soft.
Download tại đây.(Dung lượng 0.5Mb). Và hoàn toàn Free!

Hướng dẫn sử dụng.

B1: Khi bạn down về, cài đặt và kích hoạt chương trình. Nó sẽ báo bạn phải đăng ký 1 tài khoản để có thể upload ảnh trực tiếp. (Đây thực chất là 1 phần mềm trung gian nối máy tính của bạn với trang web upload ảnh của screenshot).

B2: Sau khi đăng ký xong bạn đăng nhập ở ô Login và điền Password vào. Nếu dùng proxy thì điền proxy vào.

B3: Chuyển sang nhãn Config
-Điền phím nóng vào mục Hotkey
-Chỉnh chất lượng ảnh up (JPEG compression quality)
-Chỉ đường dẫn lưu tạm ảnh (Save to folder)
-Chỉnh 1 số tiện ích khác như khởi động cùng Win hay copy Url tới bộ nhớ của máy tính.
http://screenshotuploader.com/i/AKC1hSDWWOL.jpg

B4: Khi nào muốn chụp ảnh màn hình bạn ấn Alt+S (Hotkey mặc định).
Nó sẽ hiện chuột hình chữ thập (+), rồi bạn sẽ kéo khung ảnh bạn muốn chụp lên màn hình thay vì chụp toàn màn hình-rất tiện dụng-
Sau đó nó sẽ ra 1 bảng để chỉnh sửa ảnh, bạn hay chỉnh sửa và đánh dấu hướng dẫn cho phù hợp với tấm ảnh bạn muốn up.
http://screenshotuploader.com/i/rtT1QIqAuYL.jpg
Sau đó ấn chữ upload để lấy link dẫn đến hình ảnh. Link hình ảnh (không phải link trực tiếp), thế nên bạn ấn vào link đó (ở góc phải màn hình) để vào trang web có link trực tiếp up lên Blog, Forum và ...

Rất đơn giản phải không, có lẽ phần mềm này sẽ giúp bạn thích thú với việc tự viết bài hướng dẫn sử dụng 1 soft nào đó trên máy mình. Và tất cả các ảnh ở trên tôi đã dùng ScreenShotUpload để up lên. Theo tôi nhận xét thì nó load ảnh hơi chậm nhưng rất ổn định và dễ dàng làm. Các bạn có thể tin tưởng vào nó.

Hướng dẫn xem phim ở Megavideo không bị giới hạn

Megavideo là dịch vụ chuyên về video của Megaupload, tốc độ đường truyền của nó thì xem phim khỏi chê, nhất là với ai có tài khoản premium. Nếu xem miễn phí bạn sẽ bị giới hạn chỉ xem được 72 phút video một ngày tại đây (chưa đủ 1 tập phim ! )

Thế nhưng các bạn hãy yên tâm, cũng có vài cách để qua mặt thằng Megavideo này để xem phim không bị giới hạn giống như acc Premium vậy ;)) . Cách đơn giản nhất mà không mất nhiều công sức đó là sử dụng dịch vụ FreeMegavideo.

FreeMegavideo (http://freemegavideo.net) là dịch vụ giúp bạn gỡ bỏ giới hạn thời gian 72 phút của tài khoản miễn phí, tất cả những gì cần làm là truy cập vào địa chỉ trên, nhập đường link phim tại megavideo và bấm nút “Guarda”.

http://img267.imageshack.us/img267/1196/freemegavideo1.jpg
Lưu ý : nếu đường link của file Video phải có 3 chữ “www” thì mới được, tức là phải có dạng “http://www.megavideo.com/?v=UMMSAW0O″ , nếu không là có thể sẽ bị lỗi .

Và một phát hiện thú vị nữa khi sử dụng dịch vụ này đó là IDM có thể phát hiện ra link của bộ phim tại Megavideo và bạn có thể tải về một cách dễ dàng, còn khi xem tại trang chủ Megavideo thì pó tay.

Ngoài cách sử dụng FreeMegavideo ra bạn có thể dùng cách thủ công sau:

- Nếu bạn là chủ Modem mạng : OK, khỏe rồi. Khi nào xem hết 72 phút miễn phí thì chỉ cần reset Modem lại là xong ! Xem được tiếp 72 phút nữa :) … Cứ như thế là xem cả ngày :D

http://img824.imageshack.us/img824/4535/freemegavideo2.jpg
- Nếu bạn phải dùng ké mạng người khác thì dùng cách này:

1. Mở video cần xem.
2. Nhấn Pause dừng video lại ko xem nữa, chỉ để nó load thôi nhé.
3. Sau khi nó load hết, rút dây mạng ra, rồi nhấn Play ngồi xem thoải mái.
4. Xem xong, muốn xem tiếp thì gắm lại dây mạng, lặp lại 4 bước trên nhé :D

Chúc các bạn xem phim vui vẻ ^^ !

Nhận xét: Mình toàn xem MegaPorn...hix, ngoài ra bạn có thể tìm trên Google các host leech link MegaVideo và MegaPorn để có thể down về mà không bị tắc giữa đường. :D

Blog Radio 141: Dừng lại để bắt đầu


Chưa lúc nào Du thấy mình thanh thản như lúc này.
Chỉ đơn giản là không yêu nữa.
Không trăn trở.
Không đè nặng tâm tư.
Dừng lại để bắt đầu.
Chí ít là để bắt đầu một tình yêu mới - yêu thương chính bản thân mình. Nếu có duyên, Du tin là sẽ gặp lại.

1.
Hà Nội.
Chiều mưa .
Du ngồi vắt vẻo trên lan can. Tai đeo headphone. Cô vừa send cho Huy một tin nhắn: “Den Du di, lang thang chut nhe.”
5,10,15 phút sau, Huy reply lại cho cô một tin nhắn ngắn gọn: “Xin loi Du, Huy dang ban. Mai Du nhe, nho Du nhieu.”
Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, Du trả lời cậu bằng một tốc độ nhanh không kém việc chạy từ cầu thang tầng hai xuống tầng một: ”Khoi, Du di mot minh. Khong can Huy dau. ”Không một dòng hồi âm lại. Du chẳng biết mình có giận dỗi hay không nữa, chỉ biết cô thấy mình không vui. Cô chạy vào nhà, tay nhón lấy chiếc áo treo trên mắc. Thong thả, Du thả bộ xuống phố. Mưa lất phất. Những giọt nước li ti bám trên tóc, trên áo. Cô mặc kệ.

2.
Nếu ai đó nói Du xinh thì chắc hẳn điều này là chưa thật đúng nhưng ở Du toát lên một vẻ khá cuốn hút, một nét rất tự nhiên không cầu kì, không tô vẽ như chính con người cô vậy. Du không phải một cô gái trông hiền lành thuỳ mị nhưng nếu ai đó nói ở cô không có nét nữ tính thì không đúng. Nhìn nghiêng nghiêng, nói một cách chính xác, mặt cô có những nét cong rất hoàn hảo. Chiếc mũi hơi hếch lên nhỏ nhắn đáng yêu, nụ cười nở trên một gương mặt đã từng khiến không ít kẻ si tình suýt đâm sầm vào cột điện. Du là vậy, một cô gái như thế, hơi bụi buị nhưng cũng rất nồng nàn.

3.
Ông trời sinh ra đã vậy, vốn vậy và sẽ là vậy. Trai tài gái sắc là điều đương nhiên chẳng gì bàn cãi cả. Và cái chuyện Du và Huy là một cặp nổi như cồn ở cái khoa này ai mà chả biết. Chung trường, chung lớp, chung sở thích và vô tình gặp nhau, để lại ấn tượng ngay từ lần đầu.

Này nhé, chàng đẹp trai, galan và có nhiều tài lẻ, nàng là hoa khôi, học hành cưc đỉnh, hát cực hay, và có điều duy nhất, là mê chụp ảnh và nghề giáo chứ không phải là học kinh tế. Nàng chết mê cái môn nghệ thuật này từ lâu lắm rồi. Nàng hay đi lang thang. Một buổi chiều nắng tắt, ngồi trong vườn hoa, nhìn lũ chim bồ câu vừa xà xuống chuẩn bị mổ những mẩu vụn bánh mì, Du bắt gặp nó, sẵn có máy ảnh trong tay, cô định sẽ nằm rạp xuống và chộp lấy ngay thời khắc này. Một thằng nhóc đi qua, phá hỏng khung cảnh nên thơ ấy. Huy chứ ai? Gặp nhau thế đấy, đủ để hình thành nên một mối quan hệ.

4.
Học hết năm đầu, Du nhất định thi lại, bởi cô đã thích gì là phải làm bằng được. Cô đã một lần khuất phục trước ánh mắt nghiêm nghị của bố nhưng từ khi bố mải mê ham chơi với cô bồ trẻ, mẹ an phận với công việc nội trợ ở nhà, cô thấy ngao ngán, cô xù lông như con nhím để chống lại bố, cô muốn từ bỏ những gì mình đang có và đi theo tiếng gọi của con tim. Làm những gì cô thực sự thích. Bỏ học thi sư phạm,điều đó cũng khiến bố cô tức lắm rồi vì xưa nay ông vốn gia trưởng, muốn con cái phải tuân theo sự sắp đặt của mình.

Vậy là Du trở thành một cô giáo tương lai. Ở môi trường ấy, cô thấy mình thực sự là mình, không xô bồ, không tính toán, chỉ có lòng say mê nhiệt huyết, nhiệt huyết như với công việc chụp ảnh vậy.

5.
Khi du chuyển trường, khoảng cách giữa cô và Huy có vẻ như xa dần. Không còn những lần Huy nghe cô tâm sự, Huy ngồi nghe cô nói, Huy nhạy cảm trước nỗi buồn của cô, Huy và cô thức gần trọn đêm để bàn về một bức ảnh hay chỉ vì hai đứa vừa gặp nhau lúc chiều nhưng giờ thấy nhớ không ngủ được.Sự im lặng và thờ ơ hững hờ nơi Huy khiến cô thấy mệt mỏi, có những lúc cô thấy mình cô đơn, khi cô gặp một chuyện muốn chia sẻ, Huy im lặng. Có vẻ như với cô Huy không còn như trước, cô thay đổi hay Huy thay đổi?Cô không biết. Chẳng lẽ tình yêu đến và rời xa cô nhanh vậy sao?

6.
Một người bạn mới. Quen nhau trên một diễn đàn về những bức ảnh. Một người không biết chụp ảnh nhưng có những nhận xét khá tinh tế về những bức ảnh Du chụp và cả chủ nhân của nó. Những lần online muộn và những dòng status khiến người bạn ấy tò mò về Du. Họ chia sẻ, họ tâm sự, ban đầu chỉ là những chuyện xoay quanh những bức ảnh, sau đó là cả những chuyện riêng tư. Người bạn cho Du nhũng lời khuyên. Khi mất đần niềm tin nơi Huy, cô tìm được một nơi chia sẻ. Cô cho hết những muộn phiền về gia đình, về cuộc sống và cả Huy nữa vào một ngăn nhỏ và delete. Học cách yêu bản thân mình như Minh, cô thấy nhẹ nhàng.

7.

Du bắt gặp Huy trên phố, đang khoác tay một cô gái khác mà không phải là Du. Huy có người khác. Điều này khiến Du đau. Huy xin lỗi, Huy bảo đó chỉ là cơn say nắng mà thôi nhưng với Du, dù chỉ một lần cũng là phản bội, bởi kí ức cha mẹ vẫn còn im đậm trong Du, Huy là người hiểu điều đó hơn ai hết và Huy đã khiến cô thất vọng.

8.

Minh nhìn thấy cô khi anh đang trên đường đi dạo, hình như cô bé đang khóc, và anh đoán được một phần nào nguyên nhân. Một cô bé nhỏ nhắn với nhiều tâm sự, thời gian qua cô đã chịu khó mở lòng với anh. Anh không muốn bắt gặp cái điệu bộ cô đơn buồn bã ấy chút nào. Thực ra ở đây có trò láu cá. Khi đến nhà thằng chiến hữu thân thiết, anh rất hiếu kì hình ảnh cô gái ngồi trên lan can nghe nhạc, trông vẻ vô tư yêu đời đáng yêu vô cùng. Thời gian gần đây vẫn thấy cô nhưng không còn vẻ mặt ấy nữa. Một cuộc thoả thuận nhường lại account game cho thằng bạn. Minh biết qua về cô, về sở thích và nick chat, gần như mọi chuyện mà một người hang xóm biết. Minh muốn bao bọc cô, bao bọc con người ấy.

9.
Lạnh. Cái lạnh yếu ớt đủ để người ta cảm thấy dễ chịu, không quá nóng và cũng không quá lạnh để xuýt xoa, hít hà đôi bàn tay lạnh cóng. Cuối tháng 3 rồi, hoa lộc vừng tàn và mùa mới thì chưa kịp nở. Minh đi bên Du. Gió nhẹ, những lọn tóc của Du mơn man khẽ quật vào mặt anh ran rát, anh thấy cả một cái gì đó ướt ướt, nóng hổi.
- Du, đừng khóc.
- Du có khóc đâu, bụi bay vào mắt thôi mà.
- Vậy ư? Nếu vậy Minh cho mượn vai để tránh bụi nhé. Một lần thôi đấy, không có lần hai đâu.
Cứ thế, Du gục đầu vào vai Minh. Đâu đó người qua đường bàn tán chỉ chỏ, cậu mặc kệ, một cánh tay vừa định đưa lên và khẽ khàng rụt lại. Cậu để yên cho bạn mình khóc.
- Về, Du nhé ,mưa rồi.
- Minh về trước, Du muốn dầm mưa, lâu rồi không đi mưa.
- Vậy mình sẽ đi cùng.
Bóng hai đứa lững thững đi trong làn mưa. Đâu đó căn nhà bên đường phát ra những âm điệu quen thuộc của Kiss the rain, của Stepping on the rainy street…..và đâu đó, có tiếng cười.

10.
Sáng. Trời mát mẻ. Không khí lạnh yếu dần. Công viên. Dậy sớm đi dạo là thói quen của Minh.

- Muốn thi xem ai về trước không?
- Ơ kìa, sao Du ở đây? Tưởng giờ này vẫn ở trên giường chứ?
- Thay đổi chút, có sao đâu?
- Kiểu như tự dưng không yêu Huy nữa hả? Đá Huy hả?
- Uhm, chỉ đơn giản là không yêu nữa, kết thúc để bắt đầu Minh ạ. Du tin, nếu có duyên sẽ gặp lại, bây giờ Du không muốn níu kéo. Thực ra, Du vẫn yêu Huy lắm chứ, nhưng Huy sinh ra không thuộc về Du nên không giữ nữa. Loa kèn kìa, Minh tặng loa kèn cho Du nhé, mình thích loài hoa này. Tháng tư - sinh nhật Du - hoa loa kèn.
- Có ai như Du không? Hum. Bắt người khác tặng hoa cho mình. Nhưng thôi được, Minh sẽ tặng, nếu Du thắng.
- Ok.
- 1,2,3, chạy.

Nụ cười Du trong veo khiến Minh thấy ấm lòng, dù trước mắt có nhiều khó khăn nhưng anh tin cô gái này sẽ vượt qua, bởi anh thấy sự kiên cường trong ánh mắt cô. Một ngày mới với nắng vàng nhẹ và gió hiu hiu. Phải rồi, qua cơn mưa, trời lại sáng.

Nhận xét bản thân: Chuyện này người ta gọi là thủ thuật cua gái, kiểu hớt tay trên...hihi. Đùa thôi, nhưng thực sự nếu không hợp nhau thì chia tay sẽ là giải pháp hợp lý cho cả 2.

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More