Loading

Friends

Code JavaScript thời gian trên Blog

Thủ thuật đặt đồng hồ lên Blog thì đã có nhiều trang Web cho Free như Clocklink,...nhưng hạn chế là các file này đều là Flash làm chậm tốc độ load trang Web.Thủ thuật sau cho phép bạn tạo 1 đồng hồ cơ bản bằng Ngôn ngữ JavaScript


Đoạn code này thể hiện ngày tháng trên trang Web/Blog của bạn cùng với một dẫn chào mừng.Bạn có thể thêm 1 thành phần HTML/JavaScript trong mục Thiết kế/Phần tử trang rồi chép đoạn code sau đây vào.









<script language=javascript>
Stamp = new Date();
hr = Stamp.getHours();
var Hours;
var Mins;
var Time;
Hours = Stamp.getHours();
if ((Hours >=0) && (Hours <4)) {
Time = " , khuya ";
}
if ((Hours >=4) && (Hours <12)) {
Time = " , sáng ";
}
if ((Hours >=12) && (Hours <19)) {
Time = " , chi&#7873;u ";
}
if ((Hours >=19) && (Hours <24)) {
Time = " , t&#7889;i ";
}
if (Hours > 12) {
Hours -= 12;
}
if (Hours == 0) {
Hours = 12;
}
Mins = Stamp.getMinutes();
if (Mins < 10) {
Mins = "0" + Mins;
}
document.write(" Chào b&#7841;n &#273;&#7871;n v&#7899;i Blog Hi&#7871;u ");
document.write(" Hi&#7879;n t&#7841;i là " + Hours + " gi&#7901; " + Mins + " phút " + Time + ' ');
document.write(" ngày " +Stamp.getDate()+ "/"+(Stamp.getMonth() + 1) +"/"+Stamp.getFullYear() + ' <BR> ');
</script>


t
Bạn đổi chỗ màu xanh thành câu bạn muốn

Blog Radio 143: Dựa vai và đưa tay đây mình nắm!


Blog Radio - Sắp khép lại thời học sinh, khép lại mười hai năm rong ruổi dấu yêu, khép lại mười hai năm trong veo và tràn đầy xúc cảm.

Mười hai năm…có tiếng gió, tiếng lòng và cả tiếng run rẩy, bồi hồi của trái tim khi chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa thôi…đành phải nói lời chia tay với thầy cô, bè bạn, với ghế đá sân trường, với góc phố bằng lăng tím dịu mùa hè và con đường mưa quen thuộc đong đầy kỉ niệm…cùng một “ai đó” rất thân…Tất cả chỉ còn là kí ức dịu dàng, gói trọn cho mùa chia ly…”



Miên man thả hồn lơ đễnh trên không trung theo những đám mây xốp trắng mỏng, mềm mịn như bông, Moon không hay biết Sun đang đứng sau mình. Moon hồn nhiên mân mê cánh phượng hồng, bắt chước mấy đứa con gái mơ mộng dán hình chú bướm xinh xinh vào trang nhật kí ngây ngô chứa đựng những cảm xúc buồn vui hỗn tạp của mùa hạ cuối cùng…mùa hạ lớp 12.



Sun vẫn thường như thế, lặng yên ngắm Moon từ phía xa, bình thản đến nhẹ nhàng, không ai biết đôi mắt Sun đang nhòe ướt. Sun bước đến ngồi bên cạnh Moon, lay lay đôi vai và hỏi:



- Ê, Moon này, Moon có tin vào tình yêu đích thực khi hai người ở cách xa nhau…rất xa không?



- Uhm..mm, Moon cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là không tin - Mắt Moon vẫn chăm chăm vuốt ve chú bướm hand – made cho thẳng nếp, còn lòng nghĩ vu vơ.



- Ừ, Sun cũng thế! - Mặt Sun méo xệch đến thảm hại Moon đâu có hay, Moon không nhìn nên không biết, vả lại Sun cũng không muốn Moon trông thấy Sun trong tình cảnh khổ sở như thế này.



Thế rồi Sun cười ngoác miệng, nụ cười gượng gạo kinh khủng, sau đó thì chạy biến theo tụi con trai, để Moon ngẩn ngơ với dấu hỏi to đùng:“ Lạ nhỉ! Không dưng hỏi thế làm gì?”



Sun – cậu bạn thân nhất của tôi



“Sun” có nghĩa là mặt trời, mặt trời vô cùng ấm áp nếu bạn đang sống giữa mùa đông lạnh giá. Sanra Minh Kha là mặt trời đối với tôi và tôi gọi cậu ấy bằng cái tên đơn giản: Sun.

Tôi chơi với Sun cũng khá lâu, tính đến thời điểm này là 5 năm 6 tháng 11 ngày, bởi thế tôi luôn nghĩ mình là người rất hiểu Sun, cỡ phải đến 99% ấy chứ, 1% còn lại thì đó là nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn cất giấu những điều bí mật tôi không biết, nhưng lại là 1% tôi muốn khám phá nhất. Tôi không hề muốn có bất kỳ một khoảng cách nào giữa tôi và Sun, nhưng quả thật nhiều lúc tôi không thể hiểu được cậu ấy, có thứ quái quỉ gì đang xảy ra trong cái đầu bé xíu ấy đầy mâu thuẫn, huyễn hoặc. Sun không nói, tôi không biết, cố tìm cho ra nguyên nhân cuối cùng phải chấp nhận trở về con số 0 tròn trĩnh.



Lên cấp 3, Sun khác hẳn, hai tính cách đối lập nhau trong một con người: ở trường “bốc lửa ngùn ngụt”, ồn ã, náo nhiệt, luôn chọc cho cả lớp những tràng cười vỡ bụng, về đến nhà im lặng, lạnh băng, thu mình như một con ốc cô độc, thế nhưng Sun chẳng bao giờ tỏ ra như thế trước mặt tôi, chỉ khi nào tôi vô tình phát hiện thì lập tức cậu ấy chối phắt ngay tức khắc…Quá phức tạp đối với một đứa con gái như tôi, luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng đơn giản. Cho đến giờ tôi vẫn không thể lí giải được tại sao lại có sự khác biệt cách xa nhau hàng nghìn km như thế?



Sun cao lớn, mạnh mẽ, học cực giỏi và chơi bóng rổ cực siêu, chỉ với hai yếu tố căn bản đó thôi Sun đã có nhiều cô gái theo đuổi. Cậu ấy còn đẹp trai, là con lai giữa hai dòng máu trộn lẫn: Việt Nam và Mỹ nên Sun sở hữu cả chiều cao lí tưởng của bố và đôi mắt buồn long lanh sâu thẳm của mẹ. Ôi trời! Nếu Sun là ca sĩ cậu ấy sẽ làm cho sân khấu nổ tung mất, gọi sao mới đúng nhỉ? “Hot boy” đúng rồi, Sun là một “ hot boy”. Nhưng tôi lại không thích gọi Sun bằng cái từ đó, nghe nó là lạ, tôi thích gọi Sun theo cách riêng của tôi, cách đặc biệt mà chỉ có mình tôi biết: “cậu – bé – có – đôi – mắt pha – lê –tím”. Sở dĩ tôi gọi Sun bằng cái tên rồ - man – tíc như thế bởi Sun sở hữu một nụ cười đẹp lắm, mỗi khi Sun cười là đôi mắt màu nâu ướt của cậu ấy ánh lên những hạt tim tím nhỏ xíu đáng yêu vô cùng. Có phải tôi đang cảm nắng không nhỉ? Không, không phải cảm nắng đâu tôi thích Sun thật sự, thích Sun từ ngày cậu ấy đưa đôi bàn tay ấm áp của mình kéo tôi lên giữa một mớ hỗn loạn, rối ren của cuộc sống.


Hơn cả một tình bạn thân và một tình yêu thầm lặng đang nhen nhóm trong lòng, Sun trong tim tôi còn là sự biết ơn sâu sắc.



Mọi chuyện bắt đầu khi tôi học lớp 8…



Ba mẹ quyết định chia tay nhau – tin đó khiến tôi sốc và choáng váng. Mười bốn tuổi tôi còn quá non nớt để có thể tự vượt qua, tôi không đủ cứng rắn và nghị lực giữ cho lòng bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ít nhất thì trong trái tim nhỏ bé đã bắt đầu hằn một vết sẹo dài và sâu hoắm. Tôi lao đao, buồn tủi, hẫng hụt vô cùng, bởi từ giây phút này tôi không còn được cảm nhận sự ấm áp dưới một mái nhà với hai từ” gia đình” trọn vẹn. Cũng không còn được thốt thành lời “ba mẹ ơi!” đầy thân thương, trìu mến nữa. Hạnh phúc đời người thật mong manh, dễ vỡ đến không ngờ.



Tôi thay đổi.



Từ một con bé học hành “tanh tưởi” thường xuyên đứng đầu lớp tôi tụt hạng xếp cuối cùng chỉ trong vòng một tháng không ngó ngàng gì đến bài vở. Tôi bắt đầu cắt tóc ngắn cũn cỡn, nhuộm vàng chóe, sơn móng tay đen và đi đứng nghênh ngang y như tụi con trai. Nhưng khi vào trong lớp tôi chỉ ngồi im, gục mặt xuống bàn và khóc. Lúc ấy tôi cứ nghĩ mình “biến chất”, trở nên hư đốn như thế ba sẽ động lòng không đi đâu nữa, quay về bên hai mẹ con và gia đình lại êm ấm như xưa. Nhưng tôi nhầm, suy nghĩ trẻ con ngây thơ quá đỗi…khi không còn yêu nhau, chung sống với nhau khác nào tra tấn. Mỗi lần đồi diện với cảm giác trống trải ngay trong căn nhà thân yêu của mình khiến tôi sợ hãi đến nao lòng.Tôi thèm được yêu thương, thèm được ôm ấp biết bao! Cuối năm lớp 8, suýt nữa thì tôi phải thi lại vì điểm môn toán quá thấp.Thấy tôi học hành càng ngày càng sa sút cô giáo đã nhờ Kha kèm cặp tôi ( vì nhà hai đứa ở gần nhà nhau).



Kha thủ thỉ rất khẽ vừa đủ tôi nghe: “Kha giúp Vy học toán nhé!”,



- Mắc mớ gì đến cậu mà giúp - Tôi không cần Kha chưa kịp nói hết câu tôi đã nổi quạu lên.



- Nín đi nào, Vy, Kha biết hết rồi, Vy không cần phải che giấu như thế trước mặt Kha đâu, nếu Vy muốn khóc hãy khóc đi, khóc cho thỏa thích, khóc đến khi nào thấy lòng nhẹ hẳn thì thôi, Kha sẽ cho Vy mượn bờ vai Kha để khóc. Vy à, đưa tay đâymình nắm, chuyện buồn rồi sẽ qua thôi...



Nước mắt ngắn dài, ướt nhẹm, tôi khóc tu tu như một đứa trẻ. Lúng túng, Kha nhìn tôi dỗ dành: tôi không ngờ đằng sau cái vẻ ngoài “ công tử” ấy lại là một tâm hồn sâu sắc thế. Tôi để yên tay mình trong lòng bàn tay Sun…ấm áp...khi hai đứa trở thành bạn thân, và cứ mỗi khi gặp chuyện gì buồn trong cuộc sống tôi luôn có một bàn tay và một bờ vai để khóc, êm đềm như một cơn sóng nhỏ giữa vùng biển bình yên.



Đâu phải cứ nói “tôi yêu bạn” mới thật sự là tôi yêu bạn, cách Sun chăm sóc, lo lắng cho tôi khiến trái tim tôi loạn nhịp, Sun luôn là những tia nắng mùa đông dịu dàng đủ để phá tan tảng băng dày trong tâm hồn giá lạnh của tôi. Bắt đầu từ đó, Sun làm “ gia sư” cho tôi tuần ba buổi, tôi dần dần tiến bộ lên, cũng chẳng thấy buồn phiền gì lắm nữa vì Sun không chỉ dạy cho tôi học mà còn giúp cho tôi hiểu: Cuộc sống không phải là câu chuyện cổ tích màu hồng, đôi khi vấp ngã và thử thách khiến mình trưởng thành hơn. Và tôi biết tôi vượt qua được chính bản thân mình. Cảm ơn Sun – người bạn thân nhất của Moon.



P/s: Có lần Sun hỏi tôi



- Moon có tin vào tình yêu đích thực khi hai người đang ở xa nhau, rất xa không?



- Moon không tin. Tôi trả lời, băn khoăn khi Sun hỏi như thế.



Thật lòng mình tôi sẽ nói: “Moon tin”, bởi tình yêu đích thực chẳng có khoảng cách nào cả, nhưng có lẽ tôi sợ Sun yêu ai đó ở một nơi xa…Ôi! Nếu thật thế tôi buồn lắm!


Moon – cô bé có đôi mắt pha lê tím



Chẳng bao giờ tôi quên được cảm giác Moon đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng bàn tay tôi, khi ấy tâm hồn tôi như tan chảy. Mỗi khi gặp chuyện buồn, Moon hay mượn bờ vai tôi để khóc, tôi chỉ biết ngồi yên để nước mắt Moon thấm đẫm đôi vai mình.



Tôi biết cách khuấy động không gian tẻ nhạt trở nên ồn ào, sôi động, thế nhưng tôi lại bất lực khi nhìn thấy giọt lệ Moon rơi lã chã.Tôi muốn nói điều gì đấy để an ủi Moon nhưng hầu như tôi chẳng nói được gì, chỉ biết im lặng...Im lặng có tốt hay không? Moon hiểu tôi mà, thế nên đôi khi nên để một không gian tĩnh tại, sau nước mắt sẽ là niềm vui, hãy cứ tin như vậy.



Ngay từ lần đầu tiên gặp Moon, tôi tự nhủ lòng: “Mình phải che chở cho cô bạn nhỏ này…suốt đời”. Có lẽ các bạn sẽ cho đó chỉ là lời nói bốc đồng của một cậu nhóc, nhưng không, tôi tin mình là người hiểu Moon hơn ai hết.



Tôi hiểu đằng sau vẻ ngoài cộc lốc, ít nói ít cười của Moon là cả một thế giới cảm xúc đầy biến động dữ dội, tôi hiểu Moon chỉ giả bộ ngổ ngáo chứ thực chất Moon hiền và hay khóc nhè lắm. Chỉ riêng việc Moon phải chấp nhận và học cách vượt qua nỗi đau như thế nào khi ba mẹ chia tay khiến tôi cảm phục Moon lắm rồi. Có lẽ chính bởi vậy Moon ngại tiếp xúc với nhiều người. Mỗi lần chở Moon đi chơi, làm cho Moon cười là một kì tích lao lắm đối với tôi. Moon rất ít khi cười nhưng quả thật Moon có nụ cười của một thiên sứ, hiền và trắng trong y như bông tuyết dưới nắng hạ.



Tôi thích ngắm nụ cười này và cầu mong đừng có chàng trai nào cướp trái tim Moon – của – tôi đi mất. Tôi hi vọng được gọi Moon thân mật như thế, bởi tình cảm tôi dành cho Moon lớn hơn tình bạn thân rất nhiều, đó là thứ tình cảm mà bạn có thể hi sinh cả bản thân mình vì ai đó, sống hết mình cho ai đó và luôn mong họ bình yên, hạnh phúc.



Moon mạnh mẽ, chỉ khi nào gặp chuyện gì đó thật buồn Moon mới mượn bờ vai tôi để khóc, khi ấy tôi thấy mình trở thành một – người – đàn – ông – thực – thụ, và với tôi thế là đủ, dù tôi chỉ được làm chỗ dựa cho Moon trong chốc lát.



Moon thích tuyết, “vì tuyết trắng và tinh khôi đến lạ kỳ” – Moon từng nói với tôi như thế. Tôi cũng thích tuyết nhưng thích ngắm Moon vẽ hơn, những lúc Moon cầm cọ vẽ chăm chú, cẩn thận từng li từng tí một, tôi có cảm giác như khi ấy Moon dành hết tâm huyết và linh hồn cho tác phẩm của mình.



Moon vẽ đẹp nhưng tranh Moon chỉ có độc một chủ đề: Gia đình. Đó là những ngôi nhà bằng tuyết, có nụ cười giòn tan của ba, ánh mắt dịu dàng của mẹ và một cô nhóc hồn nhiên, yêu đời đang hát ca cùng gió. Moon khao khát có một gia đình, nói đúng hơn trong sâu thẳm trái tim lạnh giá kia là cả một bầu trời đỏ rực đang cháy sáng, không chói chang mà ấm áp, luôn luôn âm ỉ từng phút từng giờ, Moon ước ba quay về… bên Moon và mẹ. Moon ước lại được sống những tháng ngày hạnh phúc như xưa, được ba đưa đi học, được ba cưng chiều.



Moon sở hữu một đôi mắt rất đẹp, trong veo, phảng phát buồn và lấp lánh những hạt tuyết bé xíu, li ti như hạt ngọc có lẽ do cả hai đứa cùng thích tuyết nên tôi mới thấy như vậy, khi Moon khóc hay cười đều đẹp cả và tôi gọi Moon bằng cái tên tôi tự đặt: “ Cô – bé – có – đôi –mắt – pha – lê – tuyết” dĩ nhiên tên đặc biệt này chỉ có mình tôi biết thôi.



Có lần Moon bảo: “Mùa đông đầu tiên khi hai đứa đỗ đại học, chúng mình sẽ lên Sa Pa ngắm tuyết nhé!”, khi ấy thế giới quanh tôi thật bình yên bởi tôi bắt gặp sự bình yên trong đôi mắt Moon. Bình yên là lòng nhẹ bỗng, là không phải suy nghĩ, bận tâm đến bất cứ điều gì. Khoảnh khắc đó như chững lại rất lâu, có những sợi chăng tơ bàng bạc lan tỏa khắp không gian và thấm dần vào trái tim tôi. Hình như tôi đang bay, bay cùng cô nhóc có sức hút lạ kỳ…



Thật lòng tôi rất muốn đi cùng Moon đến bất cứ nơi nào Moon thích, nhưng tôi sợ mình không giữ được lời hứa với Moon, tôi bị ung thư máu. Thần chết có thể gõ cửa tôi khi nào ông ta muốn, tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa.



Ban đầu khi có biết mình có triệu chứng bị căn bệnh quái ác đó, tôi không tin mình lại chết sớm như vậy, tôi không sợ chết, mà chỉ sợ….Tôi sợ Moon sẽ lại mất thăng bằng một lần nữa khi quanh Moon chỉ có tôi là thằng bạn thân duy nhất, tôi sợ không được ngày ngày chở Moon đi học, không được gọi Moon là cô nhóc, càng buồn biết bao khi Moon mất đi một bờ vai để dựa vào và khóc. Nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo ấy tim tôi quặn thắt, nhưng Moon sẽ lại dũng cảm vượt qua, tôi tin là thế… chắc chắn thế.



Tôi thích gọi Moon là Moon, chỉ đơn giản Moon có nghĩa là mặt trăng, Moon là mặt trăng trong tim tôi, một mặt trăng tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu mát nhất trên đời mà tôi từng gặp, một mặt trăng lạnh lùng nhưng chứa chan tình cảm … mặt trăng nhỏ bé đó cần tôi.



P/s:



Thực ra cái lần tôi hỏi Moon: “Moon có tin trên đời này có tình yêu thật sự khi hai người ở cách xa nhau, rất xa không?



Tôi muốn Moon trả lời là: “Có”, bởi tình yêu đích thực thì chẳng có khoảng cách nào cả.



Nhưng Moon đã nói rằng: “ Moon không tin”, tôi đành phải dối lòng “Sun cũng thế”, mặc dù lúc đó tôi rất buồn, buồn đến mức bật khóc nhưng tôi không muốn Moon biết, tôi chỉ thích Moon cười thôi. Nụ cười khiến trái tim tôi tan chảy.
Mùa hè định mệnh



“ Sun…tại sao, tại sao lại bỏ Moon lại một mình.



Không phải đâu Sun, Moon tin mà, Moon tin trên đời này có tình yêu thực sự khi hai người ở xa nhau, rất xa.



Sun ơi, Sun tỉnh lại đi…Nghe Moon nói này, Sun hứa với Moon sẽ đi Sa Pa ngắm tuyết cùng Moon, Sun nhớ không? Sao Sun im lặng thế, Moon không muốn nói chuyện một mình đâu, Moon yêu Sun nhiều, nhiều lắm.



Sun tỉnh lại đi, đưa đôi bàn tay lạnh giá của Sun đây cho Moon nào, Moon sẽ sưởi ấm nó.



Sun đừng đi đâu cả, hứa nhé…!”



Tôi không biết bao giấc mơ như thế ám ảnh tôi, kể từ khi Sun trở về với Chúa. Mỗi khi tỉnh giấc là một dòng lệ trào ra từ khóe mắt lạnh tan. Sun đi rồi, Sun đã rời xa tôi thật rồi. Tôi buồn, tại sao Sun lại giấu tôi, tại sao,tại sao Sun không đưa tay đây cho tôi? Tại sao trò đùa của số phận lại quá bạc bẽo, trớ trêu.



Tôi không biết sẽ phải sống như thế nào khi chỉ có một mình trên con đường rất dài và rất xa, trên con đường không có Sun bên cạnh. Cả hai đứa cùng đỗ đại học, cùng trường, cùng ngành, giờ chỉ có mình tôi, lac lõng, bơ vơ.



Tôi muốn nói tôi yêu Sun biết nhường nào, Sun là cả thế giới đối với tôi, rằng tôi ấp ủ câu nói này lâu lắm rồi, nhưng chẳng còn cơ hội nào nữa để được thốt lên ba tiếng thiêng liêng ấy: Em yêu anh.


Mùa đông năm thứ nhất đại học Sa Pa…tuyết bay nhè nhẹ. Lãng đãng đưa tay ra hứng những bông tuyết đầu mùa mà thấy lòng nhẹ bỗng. Đứng lặng yên cho tuyết phủ đầy mặt trắng xóa, lành lạnh. Moon đang cầu nguyện cho Sun.



Một năm ngắn ngủi đối với cuộc đời mỗi con người nhưng là một năm đầy khó khăn đối với Moon. Đó là một năm không có Sun bên cạnh, một năm Moon phải tự vượt qua nỗi cô đơn, sợ hãi xâm chiếm trong lòng, một năm Moon trưởng thành hơn, tự tin hơn… nhờ có Sun.



Mỗi khi một người bạn nào đó đang khóc vì khổ đau, buồn tủi Moon lại nhớ đến Sun, đến những kỉ niệm đẹp êm đềm của hai đứa giờ trở thành quá vãng xa xôi. Không còn trốn mình trong cái “vỏ ốc cô lập”, Moon dũng cảm trút bỏ và thay áo mới, Moon là chỗ dựa cho rất nhiều người cần an ủi, sẻ chia; như Sun ngày xưa đã là chỗ dựa cho Moon vậy: “Dựa vào vai mình đi…Và… đưa tay đây…mình nắm!”.



Moon không còn là một cô nhóc cô đơn nữa, chẳng có lúc nào Moon cô đơn cả, Sun luôn ở bên cạnh Moon, truyền cho Moon tình yêu đời, yêu cuộc sống qua những lần siết tay.



Đôi khi sự ra đi của một người nào đó là vĩnh cữu trong lòng người ở lại.



Cả hai đứa mình thích tuyết nhưng Moon thích ngắm đôi mắt của Sun hơn, long lanh tím đầy mê hoặc.



- Sun có biết không? Nếu như tuyết có màu tím thì sao nhỉ! – Moon mấp máy môi trong vô thức.



Bất giác có một bông tuyết màu tím nhạt khẽ đậu trên vai Moon.



Ngỡ ngàng…



Bật khóc,



Khoảnh khắc như đóng băng hòa cùng nụ cười và nước mắt, Moon thảng thốt:



- Sun? Có phải Sun đó không? Moon biết mà, Sun sẽ chẳng bao giờ bỏ Moon lại một mình cả, sẽ chẳng bao giờ Sun thất hứa với Moon cả.



Đưa tay vuốt nhẹ bông tuyết cho đến lúc ướt tan, bàn tay Moon không cảm thấy lạnh mà ấm áp vô cùng: “Sun đang nắm lấy tay Moon, Moon cảm nhận được rồi”.



Hạnh phúc trào ra từ khóe mắt… vỡ òa…đôi lúc khóc chưa hẳn đã buồn, cười chưa hẳn đã vui.



Trong cuộc sống luôn luôn có những câu chuyện cổ tích, luôn luôn có những tình bạn trở thành vĩnh cửu.

Những sinh vật kỳ quái mọc trên cơ thể người

Những sự việc tưởng như chỉ tồn tại trong phim khoa học viễn tưởng thì trên thực tế lại xảy ra. Đó là, tai người mọc trên cánh tay, người có vảy như cá và thông mọc thành cây trong phổi.

Người cây

Năm 2007, Dede Koswara, 38 tuổi, sợ rằng sẽ chết vì những thứ giống như cây mọc khắp người. Ngư dân người Indonesia này được gặp các chuyên gia y tế khi những mụn rễ cây bắt đầu mọc ra ngoài tay và chân sau khi anh bị một vết cắt ở đầu gối trong một tai nạn hồi thiếu niên.


Sau khi xét nghiệm các mẫu thương tổn và máu của Dede, bác sĩ Anthony Gaspari thuộc trường đại học Maryland kết luận, bệnh do loại virus u nhú ở người (HPV) gây ra. Đây là một dạng nhiễm trùng thông thường thường gây ra những mụn cóc nhỏ trên người của bệnh nhân. Do Dede bị một khiếm khuyết hiếm về gene, khiến hệ miễn dịch bị cản trở và do đó cơ thể của người này không thể ngăn chặn các mụn cóc.

Được các bác sĩ tiêu diệt các mụn cóc ở mặt, chân và tay, hiện Dede đã có thể sống độc lập kể từ thời niên thiếu. Sau 9 cuộc phẫu thuật, người đàn ông này được phép rời bệnh viện tại Tây Java.

Người san hô

Năm 2009, Lin Tianzhuan, biệt danh là người san hô, đã được phẫu thuật thành công nhằm trị dứt một chứng bệnh hiếm. Căn bệnh khiến toàn cơ thể của người đàn ông này được phủ bằng những thứ giống như vỏ sò.


Lin Tianzhuan, 38 tuổi, người ở nam Trung Quốc, phát hiện những thứ kỳ quái mọc trên tay và chân từ năm 13 tuổi. Lin kể: "Ban đầu, chỉ có vài cái vẩy cứng nên tôi cố dùng thuốc kháng sinh và kem. Nhưng, mọi việc không khá lên mà thay vào đó ngày càng tồi tệ.

Chúng lớn hơn và lan khắp chân, tay, lưng và thậm chí cả trên đầu. Tôi sợ mình trở thành một cục đá và điều đó quả là đáng sợ. Dần dần, những cái vảy dày hơn và tôi không thể gập tay hay chân. Thật kinh hoàng. Nếu phải ra ngoài, tôi quấn chặt mình trong chăn vì nếu không, mọi người sẽ hét lên khi nhìn thấy tôi".

Thông mọc trong phổi


Năm ngoái, các bác sĩ phẫu thuật Nga cho biết, đã phát hiện được một cây thông cao khoảng 5cm mọc trong phổi một người đàn ông. Sự phát hiện lạ lùng này xảy ra khi các bác sĩ mổ Artyom Sidorkin, 28 tuổi, để cắt cái mà họ cho là u. Sidorkin cho biết, bị đau dữ dội ở ngực và ho ra máu. Các bác sĩ cho rằng người đàn ông này bị ung thư.

Các chuyên gia y tế cho rằng Sidorkin đã hít phải một hạt thông và sau đó nó nảy mầm và mọc thành một cây nhỏ trong phổi.

Cậu bé vảy cá

Tháng 3/2010, bé trai 14 tháng tuổi, Song Sheng chào đời mà không có một cái lỗ chân lông nào. Chỉ vài ngày sau khi được sinh ra, trên cơ thể của bé bắt đầu phát triển những chiếc vảy cá. Các bác sĩ tin rằng cậu bé ở Jinhu, đông Trung Quốc này bị một khiếm khuyết về gene rất hiếm, làm cơ thể cậu không thể tự làm mát. Người địa phương gọi Song Sheng là cậu bé cá.


Tai mọc trên cẳng tay

Stelios Arcadiou, một nghệ sĩ, người gắn một chiếc tai nhân tạo lên cẳng tay trái, đã phô diễn "tạo vật lạ lùng" này cho những người tham gia lễ hội Edinburgh vào năm ngoái. Arcadiou, còn gọi là Stelarc, đã cấy một cái tai lên cẳng tay trái vào năm 2006.


Những sinh vật ghê rợn nhất từng xuất hiện trên trái đất

- 1. Lợn mặt khỉ

Nếu nghe tên hẳn bạn sẽ rất ngạc nhiên vì: "Tại sao lợn lại lai với khỉ nhỉ?" Thật kỳ quặc phải không nào. Thậm chí hiện thực còn... kinh dị hơn bạn tưởng nhiều, dưới đây chính là em lợn mặt khỉ.
Lợn mặt khỉ

Chú lợn kỳ dị này có xuất xứ từ làng Fengzhang, thị trấn Xiping, Trung Quốc, nó là một động vật có khuôn mặt của khỉ với trán phồng, mắt và mõm rất nhỏ nằm gần nhau. Đặc biệt hai chân trước của nó ngắn hơn hai chân sau rất nhiều khiến nhiều người chắc mẩm nó là một con khỉ. Con vật tội nghiệp này có bốn người anh em (đều rất bình thường) trong đàn lợn nái mới sinh.


"Nó rất sợ hãi và hay lẩn tránh moi người. Chỉ cần nhìn vào mắt nó cũng có thể thấy được nó đang sợ hãi đến mức nào. Sẽ không có ai muốn mua nó mất vì trông nó thật kỳ dị", chủ sở hữu Feng Changlin nói với tờ báo Oriental.

Tuy nhiên, chú heo này lại khiến cho ngôi làng Xiping trở nên nổi tiếng, ngày đêm nhộn nhịp người đến và đi chỉ để được chiêm ngưỡng và chụp ảnh chú heo kỳ lạ. Những thành viên trong gia đình giờ không còn thấy ghê tởm chú heo tội nghiệp này. "Con trai của tôi rất thích chơi với nó. Nó không cho ai đến gần nó, thậm chí nó còn cho chú lợn này uống sữa." - bà Feng nói.

2. Chú dê có 7 chân

Chú dê tội nghiệp này sinh ra tại New Zealand với ba chân phía sau và hai chân sau hai chân chính ở phía trước. Những chiếc chân thừa hoàn toàn vô dụng, thậm chí nó còn gây ảnh hưởng không nhỏ tới chú dê mới sinh, việc đi lại của nó cực kỳ khó khăn.
Chú dê có 7 chân

"Dê mẹ đã rất khó khăn khi đẻ chú dê này. Thấy vậy, tôi dùng tay và giúp kéo nó ra. Khi nhìn thấy chú dê con, tôi thực sự rất hoảng hốt", cô Song - chủ của con dê - cho biết. "Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con vật kỳ dị thế này." Mặc dù những cái chân thừa không khiến cho sức khỏe con dê gặp trục trặc, thậm chí, nó còn có trái tim khỏe mạnh.

3. Quái vật lạ ở bờ biển Montauk

Đây là một con quái vật trông rất đáng khiếp sợ. Nó trôi dạt vào khu vực Montauk, ven biển Long Island New York, Mỹ vào năm 2008. Nó mang thân hình giống một chú chó nhưng lại không hề có lông, răng, thay vào đó là mỏ. Con quái vật này đã gây xôn xao dư luận, trí tò mò của người dân, cũng như những nhà khoa học. Tuy nhiên, vì chưa điều tra được điều gì về con quái vật này nên mọi người đặt cho nó cái tên "quái vật Montauk".
sinh vật lạ ghê rợn
sinh vật lạ ghê rợn


4. Quái vật mặt rái cá, mặt lợn rừng

Đây cũng là một loài động vật trên cả kỳ dị với sự lai tại còn quái dị, bất thường hơn cả chú lợn mặt khỉ. Sinh vật này được phát hiện ở dưới hồ tại thị trấn Kitchanuhmaykoosib, Ontario, Canada. Nó có bộ lông đen nâu dài, phần đầu, mặt, chân nhẵn, không hề có lông. Mặt của nó giống lợn rừng với chiếc mũi to hơi giống mũi chó và bộ răng không giống lợn rừng không lẫn vào đâu được.
Quái vật mặt rái cá, mặt lợn rừng

Hai y tá trong vùng đã tìm thấy con quái vật này khi họ đang dắt chó đi dạo quanh hồ, con chó của họ đã liên tục sủa khi thấy có mùi lạ bốc lên từ dưới hồ, 2 người y tá cùng con chó khi đó đã kéo con vật dưới hồ lên và thấy nó thật quái dị, ngay lập tức họ đã chụp ảnh lại con quái vật này.


Sau khi chụp bức ảnh này, 2 y tá đã vội vã bỏ về. Khi những người dân địa phương quay lại chỗ tìm thấy con vật thì nó đã biến mất. Sinh vật lạ kỳ không rõ nguồn gốc này làm cho người ta liên tưởng đến quái vật Montauk vừa được nêu ở trên.

5. Sinh vật kỳ lạ ở Nga

Đây là một sinh vật cực kỳ dị. Nó được tìm thấy ở một con mương nước Nga. Trông nó rất giống một con cá đuối nhưng thực ra chúng không có họ hàng gì với loài cá này. Với thân hình dài thon dần về phía đuôi với những vân ngang như rắn. Nhưng đến khi nhìn thấy phần đầu của sinh vật này mới đáng khiếp sợ: cái đầu của nó như là một con sam với vỏ dày cứng chắc gắn vào. Nếu vì tò mò, hay lật con sam lai rắn này lên và bạn sẽ ngay lập tức... sởn gai ốc bởi hơn 20 cái chân bé đang cử động.


Lợn mặt khỉ


6. Quái vật biển to sụ

Một sinh vật cực cực cực... kinh khủng đã dạt vào bờ biển Guinea. Sinh vật này có tứ chi, một cái đuôi và bộ lông... cực kỳ dài và khủng khiếp. Trên lưng của sinh vật này có những thứ cũng kỳ dị như là vảy bong ra, đen kịt... Với cái mồm rộng ngoác, nó làm vô số người hoảng sợ bỏ chạy.




Các nhà khoa học sau khi xem xét đã kết luận hiện giờ không có bất cứ manh mối nào để xác định chủng loài của nó.

7. Con cá địa ngục

Người ta gọi đây là con cá địa ngục chắc cũng do khuôn mặt... thần chết của nó. Nếu nhìn chính diện, khuôn mặt cá địa ngục trông thật giống một... chú lừa. Thân cá địa ngục khá là xương xẩu với một lớp vảy màu nâu. Những cái vây của nó khá giống cá bình thường, chỉ khác là trên lưng có một vật màu trắng nhọn hoắt, hơi giống một cái sừng.




Một điều bất thường nữa là cá địa ngục có vẻ to hơn cá bình thường. Tất nhiên, vẫn chưa có kết luận gì từ phía các nhà khoa học.

8. Sinh vật... không biết tên

Đây là một sinh vật phải nói là kỳ lạ nhất trong tất cả các sinh vật kỳ lạ. Ta không thể xác định được nguồn gốc, chủng loài thậm chí còn không biết nó có mắt, mũi, mồm không và nếu có thì ở đâu. Đây là bức ảnh do một người dân đi dạo trên bờ biển và tình cờ nhìn thấy sinh vật này trôi từ ngoài biển vào. Những cái... râu hoặc là chân của chúng liên tục cử động. Vật thể lạ màu trắng trông cứ như là con sò, con ngao vậy.
sinh vật lạ ghê rợn


9. Quái vật Chupacabra?

Chupacabra (theo tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là con vật hút máu dê) là một con quái vật bí ẩn mang màu sắc huyền thoại. Nó là nỗi kinh hoàng đối với những người dân sinh sống tại một số khu vực ở châu Mỹ và Puerto Rico.
Quái vật Chupacabra

Thế nhưng vào ngày 24/03/2010, tại địa phận thành phố Suining, phía đông nam tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, một người dân đã bắt được một con vật rất giống với mô tả của Chupacabra.

Con vật này có màu xám, nhưng khác với Chupacabra, nó không tấn công dê mà nhắm đến gà. Tiếng lũ gia cầm kêu đã đánh thức ông Ke Suying, chủ nhân đàn gà. Ông nhìn thấy một con thú ăn thịt đang cắn xé lũ gà hoảng loạn. Ông Ke Suying cố gắng đuổi con thú kỳ lạ bằng 1 cây gậy nhưng không thành công. Cuối cùng nhờ có sự giúp đỡ của hàng xóm, họ đã bắt nhốt được con thú vào lồng.


Con thú có vẻ ngoài như được trộn lẫn giữa chuột, kangaroo và chó với những cái vuốt rất lớn. Nó dài khoảng 60cm, đuôi dài tầm 30cm. Khi dân làng cho nó rau và thịt, nó nhai ngấu nghiến. Mọi người đều mô tả rằng nó cực kỳ hung dữ.

Phần lớn lông mao trên người nó đều rụng chỉ còn một ít ở lưng và chi trước. Tuy nhiên, điều bị ẩn này đã được khám phá. Kong Huazhen thuộc văn phòng Daying Forestry, Tứ Xuyên đã lý giải rằng con quái vật Chupacabra này là một con cầy hương bị bạch tạng và rụng hết lông. Sau đó những người dân đã thả nó về rừng. Trong số những con quái vật ở trên đây là con quái vật duy nhất được người ta lý giải về nguồn gốc.

ArtMoney Pro 7.33 - Hack các Game Offline!

http://gadgetophilia.com/wp-content/uploads/2009/06/hack.gif
Với ArtMoney Pro bạn có thể hack các game offline như đế chế hay chiến tranh thế giới, hay nhiều nhiều nữa...thế nhé. Tôi sẽ hướng dẫn các bạn.
B1: Download ở đây
B2: Cài đặt nè:
- Chạy file artmoneypro733rus.exe
- Nhập cái này vào khi nó yêu cầu Broadcast84642
- Sau khi cài xong. Copy nhưng file sau vào thư mục cài đặt của Artmoney pro
artmoney733.amkey ; artmoney733plugin_vietnamese.exe
- Chạy file artmoney733.amkey rồi nhập max9444 vào. Ấn Ok!
- Chạy file artmoney733plugin_vietnamaese.exe
để có ngôn ngữ Tiếng Việt. Ok!
Nếu chưa có ngôn ngữ Tiếng Việt thì làm theo 2 hình trong thư mục down về là có. Have fun!

B3: Hướng dẫn sử dụng
Thử với Game Plant and Zombie nhé:
- Đầu tiên bỏ dấu tick ở ô Full Screen đi như hình này.

-Ok! Sau đó Click ra ngoài màn hình để nó tạm dừng trò chơi. Chạy ArtMoney Pro
Ở mục chọn tiến trình bạn chọn Plant and Zombie.
Rồi ấn vào nút Tìm
Nhập giá trị ban đầu của cái mà bạn muốn hack vào ô giá trị. Ở đây tôi muốn hack mặt trời nên tôi sẽ nhập 50.
Sau đó ấn OK! Chờ 1 chút để nó tìm các giá trị là 50 trong game này.




- Ấn Ok! Rồi vào trò chơi. Mua cái gì rẻ rẻ hoặc lượm mặt trời ở dưới đất cho nó thay đổi số mặt trời hiện có đi.

Sau đó vào lại ArtMoney Pro ấn nút Lọc. Nhập giá trị mặt trời đã thay đổi là 100 rồi ấn OK!

Bạn sẽ thấy quá trình lọc sẽ nhanh hơn. Tuy nhiên vẫn còn nhiều giá trị. Bạn lại vào game mua cái gì đó cho thay đổi số lượng mặt trời, rồi nhanh chóng thoát ra tiếp tục vào phần mềm ấn nút lọc.(làm tương tự bước trên). Đến khi nào giá trị lọc chỉ còn 1 cái(như hình).

Ấn mũi tên đỏ để chuyển nó sang ô bên phải. Bây giờ bạn có thể thay đổi giá trị của nó ở khung giá trị tương ứng với số lượng mặt trời bạn muốn. Nếu bạn muốn số lượng mặt trời này không bao giờ giảm thì tíck vào ô ở đầu (Cột F).

Ok! Bây giờ vào Game và bạn sẽ thấy ngạc nhiên chưa. Mua mãi mà mặt trời vẫn cứ 5000. Hì. Nhưng cái này chơi nhiều cũng nhàm. Tốt nhất bạn nên áp dụng cái này với màn Survive của Plants And Zombies để chịu đựng cho thỏa thích sức mạnh của ZOm.

Khi nào chơi mệt thì thoát ra và save lại. Đến lúc vào chơi lại thì làm tương tự các bước trên. Have Fun!

Tháng Bảy mưa ngâu

- Xưa thơ bé, mẹ kể ta nghe câu chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ vì yêu nhau mà bị Ngọc Hoàng trừng phạt, nhưng cảm thương mối tình chung thủy đã cho hai người mỗi năm gặp một lần vào tháng Bảy âm lịch ở bờ sông Ngâu. Ngưu Lang - Chức nữ gặp nhau lần nào cũng khóc ròng. Nước mắt của họ chảy xuống dương gian thành những cơn mưa. Nhân gian gọi đó là mưa ngâu.


Mưa ngâu tháng Bảy ào ào, xối xả trắng trời mùa hạ. Mưa giăng mắc một lớp màn trong suốt, khổng lồ bao quanh thành phố. Những cơn mưa to và nặng hạt. Mùi đất cay nồng bốc lên, xông nức mũi người đi đường.

“Em chẳng lấy anh vào tháng Bảy đâu. Tháng Bảy mưa rào mùa hạ, tháng Bảy mưa ngâu, buồn lắm”. Người ta bảo tháng Bảy mưa ngâu là gắn với những cuộc chia ly. Nhưng những ai yêu nhau qua những cơn mưa tháng Bảy lại có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp và lãng mạn.

Đó là những khi mình hẹn hò nhưng cơn mưa đột ngột đến. Mưa làm anh lỗi hẹn. Mưa làm ta giận hờn. Mưa làm chiếc váy em mới mặc lần đầu vấy bẩn. Mưa. Anh và em đành gác lại chuyến đi ngoại thành mà ngồi bên nhau trong quán nước quen thuộc. Rồi anh lại lắng nghe em kể đủ thứ chuyện trên đời.

Yêu nhau tháng Bảy là khi anh với em muốn trở về thủa nhỏ, cùng sát vai nhau đi trong cơn mưa mát lành. Tiếng em cười giòn tan trong mưa. Anh siết chặt tay em. Cơn mưa lạnh buốt nhưng tay anh sao mà ấm áp.

Yêu nhau tháng Bảy là khi đôi bạn trẻ hờn dỗi, lặng yên bên nhau dưới hiên nhà trốn cơn mưa bất chợt, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt em, chỉ cần thế thôi mà mọi hờn giận xua tan đi hết.

Yêu nhau tháng Bảy là khi trời vừa ngớt cơn mưa, em bắt anh đưa đến cho kỳ được con đường mà em yêu thích, ngắm những hàng cây lá xanh non, sạch bụi, ngắm lấy những tia nắng vàng đầu tiên và hít hà lấy ngọn gió dường như cũng trong lành hơn.

Anh bảo em rằng mưa tháng bảy giống như em vậy, hay nũng nịu, hay khóc nhè, nhưng yêu lắm!

Mưa ngâu, ôi mưa ngâu. Hơi tí ra đường là mưa, hơi chán đấy!

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More