Loading

Friends

10-5-2010



Trời u ám như muốn dội nước, ánh mắt đen nhìn xuống như sắp muốn khóc. Lòng dễ chịu , khí tiết thay đổi. Hồi chuông vang, nghe sao quá nhỏ. Tiếng thúc dục thao thức lòng, Giờ khắc đến sao vẫn bình thản...tiếng trách móc, đau đớn lòng nghĩ chuyện trả thù. Vội vã với lời hứa, nhanh tay...Cơn bão chợt đến, lòng kiên quyết nhưng thật khó chịu. Cưỡi ngựa trên sóng biển, rẽ sóng tới bến. May thay thiên đường vẫn mở, bụng no ấm với bữa ăn đầu ngày. Vào cửa, lòng lo lắng, ko ra chơi, khó hiểu lời thuyết giảng. Lúc quay trở, lũ kéo ngập nửa người, lòng đau đớn khi con ngựa chết vì đói vì mệt. Cánh cửa mở rộng, lòng an bình. Oh!
Thức giấc, nhớ về tay súng kỳ diệu, thực hiện trong 1 giờ, thấy hổ thẹn và đào ngũ ngay sau đó. Chiều tàn, chờ đợi cơn bão quay về để không phải ra đồng. Hơi hổ thẹn, đi cùng 4 mắt về nhà, lời thuyết giảng lại len lỏi vào tai, hiểu dần rồi. Quang cảnh thế giới trước mắt, không hiểu gì. Cố gắng lên, luôn có 1 con người chờ đợi, rồi mai sẽ thành công. Ngay từ bây giờ.
(Bài viết được viết theo ngôn ngữ của ĐÔ RÊ MON khi viết nhật ký, cần động não mới hiểu được).

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More